» Nội dung : i úp mở của Tashi và cả Tara khi ở vườn cây. Sau một hồi tôi đã rút ra 1 kết luận… mà tôi không bao giờ nghĩ nó lại đi ngược lại với những ẩn ý mà Tashi và Tara đã nói.
- “Chiều nay sau khi học xong em đợi chị ở cổng trường nhé? Chị sẽ dẫn Tara đến 1 chỗ rất là hay ho đó, hihi”. Hami, Tara lẩm bẩm hai chữ Hami sau khi đọc tin nhắn.
- Gì thế ? chị Hami nhắn tin cho cậu à ? Vừa nói Shynia vừa giật cái điện thoại của Tara nhanh đến nỗi Tara không chụp lại kịp.
- Ý, như vậy không phải là hẹn hò chứ? Chị Hami bắt đầu quan tâm tới cậu rồi kìa.
- Cậu nói linh tinh gì thế… trả điện thoại đây. Tara giật ngay cái điện thoại và bỏ đi để mặc Shynia đứng đó nhìn theo.
- Tớ sẽ không để ai cướp mất cậu ra khỏi tay tớ, nếu tớ không có được cậu thì bắt cứ ai cũng không thể. Cậu thừa biết tớ là loại người nào mà, Tara ?
Trong khi cổng trường sắp đóng cửa thì Tara vẫn đứng đó đợi Hami.
- Ah, chị ơi, chị có phải học chung với Osano Hami không ạ? Chị có thấy chị ấy ra chưa vậy? Tara thoáng thấy bạn cùng lớp với Hami đang bước ra cổng trường đã lại hỏi ngay.
- Đúng rồi, nhưng chị không để ý lắm, không biết Hami ra chưa nữa, àh… lúc nãy chị thấy có 1 cô bé mặc đồng phục cấp 3 đến nói gì đó với Hami rồichị thấy Hami đi theo cô bé đó.
- Đồng phục cấp 3 ? gương mặt Tara như tối sầm lại. “Chết tiệt”.
Tara đột nhiên chạy thật nhanh vào trường mặc cho người lúc nãy gọi với theo.
- Nè, trường sắp đóng cửa rồi đó, nè…nè.
Cũng trong lúc đó, tại khuôn nhà dạy võ Judo của trường, tôi không biết tại sao khi tỉnh lại mình ở đó còn trong tư thế đang bị trói với 1 cái ghế.
- Tỉnh rồi sao ? chị Hami.
Đó là tiếng của Shynia, tuy còn chóng mặt như gương mặt của Shynia đang dần hiện rõ trước mắt tôi.
- Chị thông cảm, tôi đành phải chụp thuốc mê, trói chị lại để tránh mất thời gian.. vì dù gì chị cũng từng là đại ca của bọn nhóc cấp 2 mà. Đúng không ?
- Sao em.. lại..chị ? tôi thật sự không hiểu tại sao Shynia lại làm như vầy đối với tôi.
- Sao ư ? chị nên hỏi lại mình đi, tất cả đều do chị cả.
- Chị đã làm gì ? trong tôi lúc này là rất nhiều câu hỏi.
- Chị đã làm gì ư ? lỗi của chị là đã cướp mất Tara của tôi, của tôi, chị có hiểu không ? tôi yêu Tara. Tôi có thể nhận thấy được cái nhìn căm ghét của Shynia khi đối diện với tôi.
- Em… yêu Tara ? Tôi lặp lại câu nói của Shynia trong sự ngỡ ngàng tột độ.
đúng, tôi yêu Tara, nhưng bây giờ không quan trọng nữa, 3 năm qua tôi luôn tự tin với bản thân rằng không ai xứng với Tara hơn tôi, kể cả những đứa con gái ngu ngốc thầm yêu thích Tara. Chỉ cần thấy tôi, bọn họ đều rút lui cả, nhưng tại sao ? tôi lại thua chị?
Bây giờ.. đứng trước mặt tôi là một Shynia hoàn toàn khác, sự căm ghét, phẫn nộ xen lẫn sự đau khổ cùng hiện rõ trên gương mặt xinh xắn cùng những giọt nước mắt như trực trào ra khỏi mi nhưng đã bị chủ nhân của nó ngăn cản lại.
- Chị có gì hơn tôi, xét về ngoại hình, bản lĩnh tôi đều hơn chị cả, chị có biết lúc học bên Anh, không ai dám chống đối tôi và Tara cả, khi 2 chúng tôi đi chung ai cũng phải gật đầu về sự kết đôi hoàn hảo này.
- Shynia, tôi không quan tâm em đối với Tara thế nào ? chuyện này không liên quan đến tôi, tại sao em lại kéo tôi vào cuộc…tôi
Chưa kịp nói xong thì tôi đã lãnh ngay 1 cáitát tay rõ mạnh của Shynia.
- Chưa tới lúc chị nói đâu… tôi còn chưa nói xong mà ? A… nó đỏ rồi kìa, chắc đau lắm hả ? Shynia vừa nói vừa lấy tay xoa bên vùng má của tôi vừa nãy bị tát lúc nãy rồi bất ngờ hôn lên chổ tát ấy làm tôi 1 phen giật mình lẫn sợ hãi.
- Chị ngại à, hay sợ ? Hahaaaaaaaa. Àh… mà chị có biết tình cảm Tara dành cho chị là loại tình cảm gì không hả ? bạn bè, chị em, người 1 nhà…hay..là người yêu ?. chị đoán thử xem.
- Tôi thực sự không hiểu em muốn nói gì nữa, em làm ơn ngừng ngay cái trò này lại đi. Tôi bắt đầu nạt lại cô bé.
- Giận rồi ư ? nhưng vô ích, chị không kháng cự lại được đâu.
- Đơn giản thôi, Tara yêu thích chị cho nên, hôm trước khi gặp chị trong phòng, quần áo không chỉ tề nên mới đỏ mặt, chị biết không tôi chưa từng thấy cậu ấy đỏ mặt, mắc cỡ, dù đã nhiều lần tôi thay đồ trước mặt cậu ấy, biểu hiện duy nhất của cậu ấy chỉ là 1 câu nói dửng dưng “ tớ ra ngoài đây”. Chị có biết lúc đó tim tôi đau, rất đau, cậu ấy chưa hề để ý tôi dù chỉ 1 chút, tôi cứ tưởng thời gian 3 năm đủ dài để tôi có thể tống khứ chị ra khỏi đầu cậu ấy, nhưng tôi đã lầm.
Tôi thật không tin vào tai mình nữa, shynia nói Tara yêu thích…tôi.
- Em nói lãi nhãi đủ rồi đó, tôi không muốn nghe nữa, nếu em còn không thả tôi ra thì tôi sẽ la lên đó.
- Giờ này chắc nhà trường đã đóng cửa rồi, không còn ai trong trường nữa, dù chị có hét đến khan cả cổ thì cũng không có ai đến đâu
Tôi bắt đầu sợ, sợ cái giọng nói lạnh lùng đến run người của Shynia, từ trước đến giờ tôi chưa hề biết sợ ai kể cả những đám du côn ở trường, tôi không biết nữa, càng ngày tôi càng cảm thấy mình không mạnh mẽ, háo thắng như lúc trước nữa, vì tôi trưởng thành rồi chăng? Sự trưởng thành của 1 cô gái, tôi thật sự muốn biết shynia sẽ làm gì tôi, giết tôi ư? Rồi shynia cũng lên tiếng cắt quãng dòng suy nghĩ của tôi.
- Theo như tôi biết thì từ trước tới giờ, chị chưa hề yêu thích hay hẹn hò với 1 ai cả cho dù hiện giờ chị đã là sinh viên năm 3. tôi tự hỏi chị có buồn không khi ai ai cũng có đôi có cặp ngoại trừ chị, tôi nghĩ giới tính của chị sẽ được xác định một khi chị chọn người yêu cho mình, vì hiện giờTara đang thích chị, nếu chị đáp lại tình cảm của cậu ấy thì tôi sẽ không còn hy vọng gì cả, nên tôi sẽ chọn dùm chị, hôm nay tôi sẽ cho chị biết thế nào là mùi vị hạnh phúc.
“Bộp, bộp” 1 cái đánh tay ra hiệu, từ trong bóng tối, có 2 người đang bước ra, tiến về phía tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì…mùi thuốc, là thuốc mê, ai đó đã lấy khăn có tẩm thuốc chụp lên mũi tôi, khó chịu quá, đầu óc quay cuồn, trong lúc tôi còn chưa mê hẳn, tôi vẫn còn nghe được giọng nói của shynia “ hãy chăm sóc chị tao thật tốt nhé, tụi bây cũng may mắn đấy vì dù gì chị ấy cũng là 1 hot girl của trường đó” dứt câu nói ấy là giọng cười vang lên đầy vẻ thích thú cùng với giọng cười là tiếng vải bị xé rách: váy, áo của tôi, ai đó đang xé chúng. không… ai đó giúp tôi với… làm ơn, hai tiếng làm ơn cứ nghẹn nơi cổ họng, tôi không sao bật thành tiếng được. Tôi không còn biết gì nữa, mi mắt tôi sụp xuống, thuốc mê đã có tác dụng.
Chap 7
Có tiếng đánh nhau xen lẫn là tiếng la hét, chúng vang vọng cả gian phòng, những âm thanh ấy chỉ kéo dài trong chốc lát rồi im bật chúng nhường chỗ lại cho tiếng khóc, tiếng khóc nức nỡ đến xé lòng của ai đó, tôi có thể nghe được tiếng khóc ấy, rồi cảm giác như có cái gì đó phủ lên người tôi và cả cảm giác người tôi đang bị xốc lên bởi 1 đôi tay của ai đó, là ai ? ai đã cứu tôi, tôi không thể mở mắt để nhìn người đó. Giờ đây, tôi chỉ biết rằng tiếng khóc ấy ngày càng xa dần, xa dần cho đến khi tôi không còn nghe nữa.
- Á…tôi đang ở đâu đây ? hôm qua…hôm qua, tôi không thể nói gì nữa, những giọt nước mắt vô tình rơi ra, tôi không ngăn chúng lại được, tôi co người lại và khóc nức nở, bất chợt có 1 đôi tay đang vòng qua ôm tôi vào lòng: “ không sao hết, tất cả ổn rồi, cậu đừng sợ ” Tôi đưa mắt nhìn lên xem người đang ôm tôi vào lòng là ai : “ Tashi ” là Tashi, không biết tại sao khi nhìn thấy Tashi tôi lại gục đầu vào người cậu ấy khóc ngon lành, cùng lúc đó, ở đằng xa là cánh cửa phòng đang mở ra nhưng đã bị sựng lại vài giây rồi nó được đóng trở lại như cũ một cách nhẹ nhàng.
Tại một căn phòng khác.
- Từ giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, tôi chỉ nói thế thôi, cậu tự hiểu lấy.
- Cậu đứng lại đó cho tớ. Shynia hét lên khi thấy Tara đang tính đi ra khỏi phòng sau khi quẳng lại cho cô câu nói lạnh lùng ấy.
- Tại sao…tại sao ? cậu không đánh tớ ?
- Tôi không đánh con gái, hơn nữa tôi không muốn đánh cậu – vẫn giọng nói đều đều, không cảm xúc ấy, nó đã làm cho Shynia bật lên tiếng nấc.
- Thà là cậu đánh tớ chứ đừng dùng thái độ dửng dưng đó đối xử với tớ – Shynia vừa nói vừa lấy tay lau vội nước mắt đang lăn dài trên má.
- Với ai tôi cũng vậy, đây đâu phải lần đầu cậu biết tôi – Shynia chen vào.
- Nhưng với Hami thì không, tớ chưa bao giờ thấy đôi mắt chứa đầy cảm xúc của cậu khi nhìn tớ như là nhìn chị Hami lúc ở vườn cây.
- Thế cậu muốn tôi tha thứ về hành động ngu ngốc của cậu đối với Hami tối qua sao?
- Chuyện đã thế này tớ không còn gì để nói, trông mong hay được cậu tha thứ… cũng hay, tớ sẽ biến khỏi mắt cậu, từ giờ trở đi tớ sẽ không vì cậu mà đau khổ nữa – Shynia đứng dậy rồi từ từ bước ra cửa nhưng bước chân rất chậm như chờ đợi 1 cái gì đó từ Tara chăng?
- “ Tốt ” – Chỉ 1 từ thốt ra từ miệng Tara, đó là những gì cô chờ đợi sao ? đau khổ lẫn ấm ức Shynia chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tiếng cửa phòng đóng lại, không gian trở nên im ấn, bóng tối bao trùm cả gian phòng, trong 1 góc của căn phòng, Tara đang đứng đó, bên cạnh cửa sổ mà trong đầu cứ nghĩ mông lung. “ cạch ” tiếng cửa phòng lại mở, Tara quay người lại, người đang đi vào phòng là Tashi.
- Anh hai, chị ấy sao rồi – Tara hỏi nhưng mắt vẫn nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
- Cô ấy đã bình tỉnh hơn rồi, hiện giờ đang nằm ngủ, em sao rồi…không có bị thương ở đâu chứ ?
- Anh quên rằng em có học Judo và Karate sao ? chuyện xảy ra thế này cũng một phần là lỗi của em – Tara thở dài mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
- Không, đó không phải lỗi của em, không ai cưỡng lại được sự ghen ghét, hơn thua, một khi đã đặt chân vào con đường của tình yêu, nó có thể làm cho người ta mất đi lý trí mà chỉ hành động theo những gì con tim mách bảo – Tashi đang cố gắng an ủi em gái mình.
- Anh nghĩ, Hami đã biết em yêu thích cậu ấy rồi ? – Tashi vẫn tiếp tục nói.
- Nhưng…chị ấy vẫn chưa có sự lựa chọn cho mình. Chị ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.
- Thế em định thế nào ?
- Không định gì cả, quyền quyết định là của chị ấy.
- Tara, anh không nghĩ rằng Hami chưa có sự lựa chọn mà chỉ là cô ấy chưa nhận ra sự lựa chọn của mình mà thôi – Câu nói này Tashi chỉ nói thầm trong miệng rồi lẳng lặng bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, tôi mới biết mình đang ở nhà của Tashi và đang sử dụng phòng của Tara.
- Hami, em vào được không ? – Tara đang đứng bên ngoài cửa phòng nói vọng vào.
- Uhm, Tara hả ? em vào đi.
- Chị khoẻ chưa ? tinh thần vẫn ổn chứ hả ?
- Ừ, chị ổn, chỉ còn hơi nhức đầu thôi, hìhì, em đừng lo, dù sao thì chị cũng không phải dạng con gái uỷ mị hễ chút là khóc đâu, cám ơn em, Tara.
- Về chuyện gì ? – Tara bổng quay mặt đi nhìn chổ khác sau khi hỏi lại tôi.
- Tashi đã nói với chị hết rồi, đêm hôm qua nếu không có em, em không đến kịp lúc thì chị không biết mình sẽ ra sao nữa, thật tình dù có nằm mơ chị cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy. nhưng không sao rồi, nhờ có em đấy.
- Lúc trước chị cũng từng cứu em 1 lần rồi, coi như huề nhau vậy – Tara nói mà không hề mình mặt tôi.
- Ừ, vậy huề nhé, hìhì – tôi không biết mình muốn gì nữa, tôi đang cố tỏ vẻ mình không sao và tôi cũng đang cố xua đi những gì Shynia đã nói cho tôi nghe vào tối hôm qua.
- Chị không có gì hỏi em sao ? – bây giờ thì Tara mới quay mặt lại nhìn tôi mà hỏi.
Tôi hỏi gì ư ? tôi không biết nên hỏi hay không, có nên biết đáp án không, nếu biết rồi thì sao ? tôi sẽ làm gì với nó, tôi không muốn biết đáp án, tôi sợ khi biết đáp án rồi thì tôi sẽ mất 1 cô em gái mà tôi muốn có từ trước đến giờ ( tuy là hiện giờ nhìn bề ngoài thì tôi giống em gái Tara hơn, vì tôi lùn hơn Tara mà, nhưng dù sao tôi vẫn lớn tuổi hơn Tara nên tôi phải là chị ), do đó thay vì là câu mà tôi muốn hỏi thì tôi lại hỏi câu khác.
- Ừ…shynia…shynia thế nào rồi ?
- Sáng sớm nay cậu ấy đã lên máy bay trở về Anh rồi, chị sẽ không còn bị như thế 1 lần nào nữa đâu – Tara nói chắc như đinh đóng cột vậy.
Thế là cái không khí im lặng bao trùm lấy cả 2 chúng tôi, tôi không biết nên nói gì nữa đây, tôi định lên tiếng trước để phá tan cái không khí im lặng này nó làm tôi bối rối lẫn khó chịu ít ra là đối với tôi, nhưng không đợi tôi lên tiếng Tara đã nói trước.
- Chị không còn gì để hỏi em sao ? – dường như Tara đang mong đợi 1 câu hỏi khác nào đó ở tôi thì phải ? nhưng…
- À…à hết rồi – tôi bắt đầu ấp úng, 1 câu nói cũng nói không xong.
- Thế à, vậy em ra ngoài đây, chị nghỉ ngơi đi.
- Khoan – tôi gọi với theo sau khi thấy nét buồn bã ẩn khuất sau đôi mắt đẹp của Tara đang tính bước ra khỏi phòng.
- Chuyện gì ? – đối diện với tôi là lưng của Tara vì cậu ấy không quay mặt lại sau khi nghe tôi bảo “khoan” mà chỉ hỏi lại trong tư thế hướng ra ngoài cửa.
- Chị rất thích em, chị yêu em như đứa em gái của chị vậy, khi nghe Tashi nói về chuyện của em, chị rất vui vì em yêu mến chị, chị hy vọng tình chị em chúng ta mãi mãi gắn bó nếu như có cơ hội chị muốn được làm người 1 nhà với em.
- Hami, em hiểu ý chị rồi, em ra ngoài đây – tiếng cửa phòng đóng lại.
Tôi không biết bản thân mình muốn gì nữa, từ trước tới nay tôi chưa hề biết cảm giác yêu thích 1 ai đó à như thế nào cả, tôi không biết tình cảm của tôi đối với Tara là gì ? tôi chỉ biết hiện giờ tôi yêu quý Tara, tôi muốn mang lại tình yêu thương cho Tara, thứ tình cảm mà Tara đã thiếu thốn từ khi còn nhỏ với tư cách như 1 người chị trong gia đình ít nhất là bây giờ. Vì vậy tôi cần phải hành động thôi.
Đâu đó bên ngoài phòng cũng có người đang đứng dựa tường, khuôn mặt đăm đăm nhìn bức tường đối diện – “ dù không biểt sự lựa chọn của em là thế nào nhưng xin em đừng làm như không biết gì về tình cảm của tôi dành cho em, Hami ”.
CHAP 8
Thế là đã hơn 1 tháng kể từ ngày xảy ra vụ việc đó và Shynia trở về Anh thì tôi rất ít khi gặp Tara cả Tashi cũng vậy, dạo gần đây cậu ấy cứ ở phòng thí nghiệm y học suốt. Àh, ngày mai là đến valentine rồi, đối với tôi ngày này chẳng có ý nghĩa gì đăc biệt cả, hay là tại tôi chưa có người yêu nhỉ…không sao tôi không quan tâm đến nó. Đơn giản, nó chỉ là ngày tôi có thể tặng quà cho những người nào tôi yêu quý, bao gồm gia đình, bạn bè mà bạn bè thân thì tôimới tặng nhé. Tôi đã chuẩn bị đâu đấy hết rồi, chỉ chờ mai là đem đi tặng thôi.
Sáng hôm sau, tôi đến tặng Tashi trước, vì cùng khu học mà, chỉ khác khoa thôi, tôi biết thế nào cậu ấy cũng ở phòng thí nghiệm và chỉ có 1 mình cậu ấy thôi, ai đâu mà siêng như cậu ấy chứ, vừa mở cửa phòng ra, thì:
- Woa……, Tashi ơi, tớ không ngờ cậu lại được tặng nhiều quà đến vậy mà toàn là socola không nữa – tôi vừa nói vừa xem hết hộp quà này rồi hộp khác, tất cả đều là socola, chúng chất đầy cả 1 cái bàn.