» Nội dung : vậy?” Bảo Nam nghe tiếng họ thì thầm, liền quay sang lườm một cái. Thiệt là tức quá, các cậu thử bị hắn hành hạ như tôi rồi xem có hiền lành được không?
Nhưng Vũ Hoàng chẳng thèm màng đến quả bom đang sắp phát nổ bên cạnh, thản nhiên vứt cuốn tập của cậusang chỗ nó.
-Gì nữa đây? Bảo Nam quay sang nhìn cậu gắt.
-Chép bài cho tôi đi. Vũ Hoàng đáp gọn lỏn.
-Nè! Cậu đừng có được nước làm tới. Không phải cậu nói việc của cậu là học sao?
Học sinh đi học không cần phải chép bài à?
Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt:
-Được rồi, thế tôi và cậu chơi caro đi. Nếu cậu thua thì phải chép bài cho tôi, còn nếu thắng thì tôi sẽ chép bài cho cậu.
-Không thích. Bảo Nam gắt. Vở của cậu thì cậu tự mà chép. Tôi còn phải học.
-Không phải chú Hùng dặn cậu luôn phải giúp đỡ tôi sao? Có cần tôi gọi điện mật báo không?
Bảo Nam nhìn Vũ Hoàng bằng cặp mắt uất ức. Tên này không ngờ còn dám giở thủ đoạn này. Chơi thì chơi vậy, chưa chắc nó đã thua hắn.
Nhưng Bảo Nam đã lầm. Buổi học có năm tiết mà ba tiết đầu nó đã phải chép bài cho Vũ Hoàng. Cậu ta quả là chơi rất khá.
-Này!Tôi không chơi nữa. Bảo Nam quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói gọn lỏn.
-Sao lại thế. Vũ Hoàng nhìn nó. Được rồi, thấy cậu chơi kém vậy, tôi chấp cậu đi trước ba quân đấy.
-Thật sao? Bảo Nam nhìn cậu ta, nghi hoặc.
-Ừ.
Nhưng ba quân vẫn không đủ để Bảo Nam thắng Vũ Hoàng. Trong lúc nó đang tuyệt vọng thì Vũ Hoàng đột ngột la lên:
-Ấy, đi nhầm rồi!
-Không được đi lại.
Bảo Nam nắm chặt cơ hội thừa thế xông lên, rốt cuộc cũng thắng được. Nó nở một nụ cười đắc thắng nhìn Vũ Hoàng, rồi vứt cuốn tập sang.
-Này, chép đi.
Vũ Hoàng nhìn cuốn tập của nó, im im không nói gì. Cả tiết học đó, nó thủng thẳng ngồi nghe giảng, lâu lâu nhìn qua thấy Vũ Hoàng vẫn đang chép bài thì thoáng yên tâm. “Cũng phải có ngày này chứ” Bảo Nam mỉm cười nghĩ.
-Nè, cậu làm vậy là sao? Bảo Nam nhìn trang vở Vũ Hoàng vừa chép, tức giận hét lên.
-Sao trăng gì chứ, tôi đã chép rất đầy đủ rồi đấy!
-Hừ, đầy đủ hay không làm sao tôi biết được. Tôi có biết đọc tiếng Thái đâu.
Bảo Nam tức giận nhìn trang vở viết cực ngoáy của Vũ Hoàng, nó quên mất là cậu ta còn có chiêu này. Biết thế lúc đầu nó đã chẳng chép bài tử tế cho cậu ta rồi. Bảo Nam ôm đầu đau khổ, cảm thấy hận vì bản thân quá lương thiện.
-Còn môn cuối, đưa tập đây. Bảo Nam chẳng thèm quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói.
-Không cần chơi caro nữa sao? Vũ Hoàng nhếch miệng cười đắc thắng.
-Thôi khỏi. Tôi thà tự chép còn hơn.
Bảo Nam đã hiểu ra, Vũ Hoàng là tên nhóc ngang ngược, lại có ba nó và chủ tịch hậu thuẫn, đấu đá với hắn chỉ thiệt thân thôi. Nó đang cật lực chép bài, chợt “Reng!!”, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, khiến Bảo Nam tỉnh hẳn, lùa hết sách vở vào cặp, rồi biến đi trong tích tắc trước sự bàng hoàng của mọi người.
Đương nhiên không phải Bảo Nam bỏ trốn, mà đích đến của nó là căn tin trường. Hôm qua chen lấn đến hai lần, Bảo Nam vẫn còn chưa hết kinh hãi. Nó tươi tắn bay đến chỗ bán cơm, mua ngay một đĩa rồi tự tin bước đến bàn ngồi. Chợt, Bảo Nam vội đưa tay lên che mặt, nhanh chóng đổi hướng, chỉ là, đã không còn kịp nữa. Vũ Hoàng đứng đó đã trôngthấy nó, nói giọng lạnh tanh:
-Cậu định trốn đi đâu?
-Sao tôi phải trốn chứ. Bảo Nam gân cổ lên cãi, rồi đưa luôn đĩa cơm cho cậu ta.Này, của cậu đây.
-Gì chứ? Đã lười mà còn lắm điều sao? Bảo Nam khó chịu nói.
-Chẳng lẽ tôi không được quyền chọn lựa thứ mình ăn sao? Cậu còn không mau đi mua, nếu không mua được thì phải ra ngoài tìm đấy.
Bảo Nam giơ nắm đấm lên trước mặt cậu ta, máu nóng lúc này đã dồn lên não. Nhưng hình ảnh ba yêu và chủ tịch kịp xuất hiện, khiến nó cố gắng nuốt cục giận này xuống. Nó uể oải quay lại cái hàng không ra hàng của bọn nam sinh, rồi tiếp tục công cuộc chen lấn. Cơn giận chưa tan cho Bảo Nam sức mạnh, khiến nó nhanh chóng vào đến nơi, rồi tơi tả đem cơm ra cho Vũ Hoàng. Nhìn hắn ăn uống ngon lành, nó chỉ mong sao ông trời có mắt, khiến hắn mắt nghẹn mà chết luôn đi.
Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 04
Trời cao không toại nguyện cái ước vọng độc ác của Bảo Nam, nên Vũ Hoàng không những không nghẹn chết, mà còn ngày càng nổi tiếng khắp trường. Bảo Nam cũng nổi tiếng không kém, nhưng với danh nghĩa là cái đuôi của cậu ta. Nó không có đủ bản lĩnh như Vũ Hoàng, nên mỗi ngày bị bọn con gái nhìn chằm chặp là nó có cảm giác người đang bị mòn dần đi, thật là cực kì khó chịu. Còn nhân vật chính thì vô cùng thản nhiên, ra vẻ như với nhan sắc như “thế này” thì chuyện đang xảy ra quả thật rất bình thường.
Bảo Nam bĩu môi nhìn Vũ Hoàng, rồi mở hộc tủ lấy giầy. Nó thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy một lá thư nằm gọn lỏn trong đấy. Bảo Nam ngờ vực đóng hộc tủ lại, đọc cẩn thận tên nó trên cánh cửa, rồi mới an tâm lấy thư ra. Vũ Hoàng đứng bên cạnh nhìn thấy cử chỉ kì lạ của nó thì phì cười, nói bằng giọng lạnh tanh:
-Này, chỉ là một lá thư thôi, có cần căng thẳng vậy không?
-Thì do là lần đầu tiên nhận được thư bạn học gửi mà. Bảo Nam hào hứng nói, rồi bất ngờ u ám khi nhìn thấy ánh nhìn khinh khỉnh của Vũ Hoàng.
-Là lần đầu thật sao? Vũ Hoàng cười nhạt.
-Gì chứ, cậu khinh người vừa thôi. Bảo Nam tức khí mắng hắn, rồi tò mò quay sang dọ hỏi. Chẳng lẽ cậu cũng nhận được thư?
-Chuyện đó đương nhiên, tôi đang phiền đến chết đi được đây.
Vũ Hoàng nói, rồi thản nhiên mở hộc tủ ra, trong đó tràn ngập không những thư mà còn quà và đồ ăn nữa. Bảo Nam há hốc mồm nhìn cậu ta, thắc mắc:
-Này, cậu có nhiều đồ ăn như vậy, sao còn mỗi bữasáng bắt tôi phải chen lấn đi mua hả?
-Đây là đồ không rõ nguồn gốc, sao tôi dám ăn chứ. Vũ Hoàng thờ ơ trả lời. Lỡ có kẻ ác tâm bỏ thứ gì vào ám hại tôi thì sao?
-Thì ra là cậu cũng biết sợ. Vậy cậu không nghĩ là tôi cũng biết âm thầm hạ độc thủ à? Bảo Nam nhìn Vũ Hoàng, cười cợt.
-Tôi mà có chuyện gì thì chắc chắn cậu sẽ thảm hơn gấp đôi, chắc chắn đấy.
Vũ Hoàng nói giọng lạnh tanh, rồi thản nhiên lấy hết đống thư và quà ra khỏi hộc tủ, đem đến sọt rác gần đó vứt. Bảo Nam nhìn thấy cảnh này, quay sang bức xúc mắng:
-Này, cậu làm thế là sao hả? Người ta nhọc công viết thư, làm quà cho cậu, cậu không thèm liếc qua một cái thì vứt đi à?
-Hừ. Vũ Hoàng ngán ngẩm quay sang liếc đống đồ đó một cái, rồi đi thẳng.
“Tên này quả thật quá khinh người mà”, Bảo Nam lẩm bẩm, rồi tiếc nuối nhìn đống đồ ăn bị bỏ phí. Mặc kệ vậy, nó còn phải vào lớp. Đến nơi, Bảo Nam mới chợt nhớ ra lá thư hồi nãy. Nó hồi hộp lấy lá thư ra, rồi quay sang hỏi Vũ Hoàng lúc này đang thản nhiên đọc sách:
-Này, cậu nhận được nhiều thư như vậy, thế có lần nào mở ra đọc chưa?
-Không có. Vũ Hoàng đáp lạnh tanh.
-Thật sao? Bảo Nam đưa cặp mắt ngờ vực nhìn cậu chằm chặp. Một lần cũng chưa đọc?
Vũ Hoàng nhìn cái vẻ mặt háo hức của nó thì không chịu được, quay mặt đi nói khẽ:
-Thật ra có đọc một lần.
-Phải vậy chứ. Bảo Nam thích thú quay sang tấn công Vũ Hoàng. Thế trong đó viết gì vậy?
-Viết những lời lẽ rất sến súa, ớn lạnh. Tôi xem xong thì trúng độc đến mấy ngày.
Bảo Nam nghe cậu ta nói, có phần hơi chột dạ. Nó nhìn lá thư chằm chằm, thắc mắc:
-Thật sự đáng sợ vậy sao?
Vũ Hoàng ngồi bên thấy cái sự ngờ nghệch của nó thì ngứa cả mắt, quay sang nói gọn lỏn:
-Mà cậu hồi hộp làm gì? Không nhớ mình đang là con trai sao? Nếu có thư thì cũng là con gái tỏ tình thôi…
-Nhưng đây là thư của con trai mà!
Bảo Nam ngắt lời Vũ Hoàng, khiến cậu quay sang nhìn nó, ngờ vực.
-Sao cậu biết?
-Thì trên thư ghi tên Nguyễn Đức Hoan đây này. Bảo Nam đưa sang cho Vũ Hoàng xem.
-Đúng thật. Vũ Hoàng nhìn sang, rồi nhíu mày thắc mắc. Không lẽ tên này bị gay?
-Gì chứ. Cậu đừng có nói xằng.
Bảo Nam giật lại lá thư, tiện thể liếc cho Vũ Hoàng một cái sắc lẹm. Không phải vậy chứ, lá thư đầu tiên nó nhận được lại là của một thằng con trai, mà lại còn bị… Bảo nam hít một hơi sâu, quyết không chấp nhận số phận bi thảm của mình, rồi xé thư ra đọc. Nó chuyển từ hồi hộp sang ngẩn tò te, rồi quay sang Vũ Hoàng.
-Lần trước cậu không phải bị trúng độc,mà là do bị người ta đánh nằm viện đúng không?
-Hỏi nhảm gì vậy?
Vũ Hoàng quay sang mắng nó, chợt nhìn thấy gương mặt buồn cười của Bảo Nam thì hơi chột dạ. Cậu giật phắt lá thư trên tay nó, rồi không nhịn được phì cười.
-Cậu quả thực rất lợi hại đấy, Trần Bảo Nam. Không ngờ mới đi học được có mấy ngày đã có thư thách đấu, còn là từ một thằng con trai nữa. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!
Bảo Nam chẳng còn lòng dạ nào cãi nhau với cậu ta, nó rầu rĩ đọc lại bức thư, rồi gục đầu xuống bàn suy nghĩ. Chợt Vũ Hoàng bên cạnh giật lấy lá thư trên tay nó, xé xoạt xoạt. Bảo Nam ngán ngẩm quay sang nhìn cậu ta, hỏi:
-Cậu làm gì vậy?
-Mặc kệ tên điên đó đi. Vũ Hoàng thản nhiên nói. Là mấy trò hù dọa vớ vẩn thôi.
-Nhưng mà tôi đã làm gì đâu chứ? Bảo Nam ủ rũ.
Nhưng nó không quan tâm được lâu, giờ vào lớp, Bảo Nam lại chăm chú nghe giảng, còn phải ra sức chép bài cho cả Vũ Hoàng. Thôi thì đành mặc kệ vậy, biết đâu hắn gửi nhầm thư, cái tên Trần Bảo Nam phổ biến như vậy (?), cũng có thể lắm. Bảo Nam nghĩ, rồi tươi tỉnh ngay lại, chuyên tâm ngồi học.
Hết giờ học, Bảo Nam theo phản xạ thu dọn đồ đạc nhanh như chớp, rồi lao vội ra căn tin. Nhưng gần đến nơi thì chợt ba tên con trai to lớn đứng chắntrước mặt, khiến nó mất đà đâm vào tên đứng giữa. Nó lồm cồm bò dậy, thu dọn vội sách vở, rồi nhìn sang gương mặt đang đằng đằng sát khí trước mặt, nở một nụ cười cầu hòa.
-Xin lỗi!
-Mày nghĩ xin lỗi là xong à?
Tên nhóc bị ngã túm lấy cổ áo Bảo Nam, rồi ra hiệu cho hai tên còn lại lôi nó đi, mặc kệ Bảo nam luôn miệng la hét. Đến chỗ cầu thang gần đó, cậu ta đẩy Bảo Nam vào tường, khiến nó bị đau tức giận hét lên:
-Này, cậu làm vậy là sao? Tôi đã xin lỗi rồi mà.
-Mày có biết tao là ai không? Cậu ta hằn giọng hỏi lại.
-Làm sao tôi biết được? Bảo Nam gắt, rồi định thần lại đọc trên phù hiệu cậu ta.Cậu là Nguyễn Đức Hoan. Vậy người gửi bức thư cho tôi là…
-Đúng vậy. Cậu ta hắng giọng nói. Tao rõ ràng hẹn mày sau giờ học đến đây ngay, vậy mà mày cả gan không xem lời nói của tao ra gì à?
-Nhưng tại sao mới được? Bảo Nam thắc mắc. Tôi với cậu có thù hằn gì với nhau đâu?
-Mày biết Ngọc Anh lớp 10C1 không?
-Lại là ai nữa, làm sao tôi biết được chứ? Bảo Nam khó chịu gắt. Tôi mới nhập học được hai tuần thôi mà.
-Ngọc Anh là người mà đại ca thầm thương trộm nhớ từ hồi mẫu giáo đến bây giờ. Tên béo đứng bên cạnh Đức Hoan lên tiếng.
-Vậy sao? Bảo Nam mở tròn mắt kinh ngạc, rồi tiến đến vỗ vai Đức Hoan. Cậu quả thực rất chung tình đấy. Cố lên, tôi ủng hộ cậu!
-Hừ. Đức Hoan không nói gì, xô mạnh Bảo Nam vào tường. Còn dám nói, là mày cướp Ngọc Anh của tao!
-Hả. Bảo Nam mắt tròn mắt dẹp nhìn Đức Hoan. Tôi còn chưa gặp cậu ta lần nào cơ mà, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?
-Lầm thế nào được. Đức Hoan đưa đôi mắt giận dữ nhìn nó. Ngọc Anh chính là hội trưởng của Fc Vũ Hoàng, ngày ngào cô ấy cũng lăng xa lăng xăng đi theo hắn, làm quà tặng hắn. Thật chướng mắt!
Đức Hoan nói, giọng nghẹn ngào khiến Bảo Nam mủi lòng. Nó đến bên cạnh, vỗ vai cậu, tỏ vẻ thông cảm:
-Thì ra là do tên khốn đó. Yên tâm, tôi với cậu cùng một hội mà. Tôi cũng ghét hắn đến tận xương tủy.
-Láo toét. Đức Hoan đẩy Bảo Nam ra. Mày là đứa ngày nào cũng bám dính theo hắn, còn dám lắm lời. Hôm nay tao phải cho mày một trận ra trò!
-Này, sao lại thế? Bảo Nam hốt hoảng. Người cậu nên đánh phải là Vũ Hoàng chứ, sao lại là tôi được?
-Ngọc Anh đã lên tiếng cảnh cáo, đại ca nào dám đụng tới một sợi lông của hắn ta.
Tên bên cạnh lên tiếng, rồi ngay một cú đánh vào đầu thật lực của Đức Hoan, cho chừa tội lẻo mép. Bảo Nam nhìn thấy cảnh đó thì nhăn mặt kinh hãi, "Tên Vũ Hoàng này mang đến cho nó biết bao nhiêu là phiền phức. Thật chỉ muốn băm hắn ra". Bảo Nam nắm chặt nắm đấm, nếu đã đánh hắn không được thì đánh tên ngốc gàn dở trước mặt vậy.
Nhưng Bảo Nam chưa kịp động thủ thì đã thấy Đức Hoan bị nắm lấy cổ áo, rồi liên tiếp nhận hai cú đấm vào bụng. Hai tên đàn em cũng lãnh mấy phát bầm dập, la lên thảm thiết. Bảo Nam chứng kiến cảnh này, có phần hơi khiếp đảm. Vũ Hoàng đột nhiên xuất hiện, lúc này đang đè Đức Hoan xuống, bẻ ngược tay lên, hằn giọng:
-Mày hơi to gan rồi đấy. Không biết câu đánh chó phải nhìn mặt chủ sao?
-Đại ca tha mạng. Em quả thật không dám nữa!
Đức Hoan luôn miệng kêu than, còn Bảo Nam ở bên cạnh nộ khí xung thiên. “Tên điên này, dám bảo mình là chó sao, thật đáng ghét. Có điều, hắn giỏi võ như vậy, lần trước đấm được một cú vào bụng, chẳng lẽ là do ăn may sao?”
Đang mãi suy nghĩ thì chợt, thầy giám thị xuất hiện với cây thước gỗ to tướng trên tay, nhìn bọn nó hằn giọng:
-Là em nào đánh nhau?
Bảo Nam chưa biết phản ứng ra sao thì đã thấy Vũ Hoàng đứng dậy nghiêm chỉnh từ lúc nào, thản nhiên đưa tay chỉ thẳng vào mặt nó:
-Là cậu ta!
-Gì cơ? Bảo Nam bất ngờ hỏi lại.
-Là cậu ta đánh nhau. Vũ Hoàng vẫn điềm nhiên. Không tin thầy cứ hỏi hai người kia xem.
Thầy giám thị quay sang hai tên đàn em của Đức Hoan, đương nhiên sau khi bị tẩn một trận, chúng nào dám hó hé điều gì. Bảo Nam chưa kịp thanh minh gì thì đã bị thầy lôi cả nó cả Đức Hoan về văn phòng, bắt viết kiểm điểm. Nó đưa mắt nhìn Vũ Hoàng, lúc này thản nhiên đi về phòng mà uất ức không thể tả. Tên đáng ghét, nhất định sẽ có ngày nó trả mối thù này. Níu tay tớ một lần, được không? - Chương 05
Bảo Nam không chỉ phải viết bản kiểm điểm, mà còn bị cấm túc một ngày trong văn phòng với Đức Hoan. Nhìn cậu ta thoải mái như vậy, chắc là bị phạt như cơm bữa rồi. Còn nó, sao lại phải chịu cảnh này chứ? Bảo Nam ngước mặt kêu trời, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ thảm thiết nên tên Vũ Hoàng đáng ghét vẫn ung dung tự tại ngoài kia, sau khi vu oan giá họa cho nó xong.
Ngồi cả buổi mà không nói gì quả thật rất bức bối, Bảo Nam đánh bạo quay sang khều Đức Hoan, khiến cậu ta trừng mắt nhìn nó, gắt:
-Có chuyện gì?
-Này, thái độ đó của cậu là thế nào? Bảo Nam bực dọc nói. Từ đầu đến cuối rõ ràng là lỗi của Vũ Hoàng, đánh cậu cũng là hắn ta. Sao cậu không nói cho thầy giám thị biết mà để tôi phải ngồi đây?
-Nếu để Ngọc Anh biết tôi đánh nhau với Vũ Hoàng, còn khiến cậu ta viết kiểm điểm, chắc chắn cậu ấy sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Đức Hoan ngậm ngùi, khiến Bảo Nam nhìn thấy có chút mủi lòng. Nó tò mò hỏi tiếp: