» Nội dung : n cả trái tim mình, thắt lại đến nghẹt thở. Dù gì, cô cũng muốn chấm dứt chuyện này, cô là người tự do, và cô yêu 1 con chim bị nhốt trong lồng, cô không thể lúc nào cũng quanh quẩn bên cái lồng để trò chuyện, thể hiện tình cảm với con chim được. Con chim kia chính là Tư Vũ, còn cái lồng chính là những rào cản để trái tim cô chạm được vào tình yêu của hắn, rào cản của Lâm Sương, rào cản ngạo khí của cô và Dương gia….
“Sao, giờ anh mới nhận ra à? Anh thật là ngây thơ! Đúng, tôi thèm tiền đấy, vì thèm tiền nên tôi mới bước chân vào Mạc gia để bị coi khinh từ em gái anh đến lũ ma cà rồng thấp kém kia. Sao? Anh có gì nào? Tiền ư? Ừ tôi muốn tiền đấy, muốn đến phát sợ, phát điên khi phải lấy 1 con ma cà rồng lập dị, bất tài, vô dụng như anh!! Phát điên lên vì sự vô tâm của anh, phát sợ về tình cảm của anh dành cho ai đó khác. Sao!! Sao nào? Anh định làm gì tôi? Cắn tôi, hút máu tôi? Anh định vi phạm lời nguyền của tộc ma cà rồng ư? Hay anh định thuê người giết tôi!! Anh nói đi, nếu cần, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!!!”
Mẫn mẫn tức giận, cô đứng dậy đập bàn gào thét, cô nhìn hắn đau xót, cô nói những lời đau xót, và cô, cô đã yêu hắn 1 cách đau xót.
Còn hắn?? Hắn yêu cô? Không, hắn không yêu cô! Vì hắn còn chẳng thể tin tưởng cô. Tiền, đã bao giờ cô mở mồm xin tiền hắn chưa? Đã bao giờ cô làm trái lời hắn???Đã bao giờ cô làm chuyện có lỗi với hắn??? Chưa!!! Vậy mà Lâm Sương kia thèm tiền của hắn, bỏ rơi hắn, nói dối hắn, vậy mà….hắn chọn ai???
Tư Vũ bất ngờ nhìn Mẫn mẫn, vốn dĩ hắn không định nói những lời làm cô đau lòng hay bức xúc đến thế, nhưng niềm kiêu hãnh của hắn đã giết chết tình cảm của hắn, hắn không thể hiểu người con gái đáng yêu, ngây thơ ngày nào trước mặt hắn nữa???
“Anh xem đi rồi kí, tôi không lấy 1 xu nào của anh cả. Vì tôi đã yêu người khác, dĩ nhiên là tốt hơn anh vạn lần, giàu hơn anh vạn lần.Hẹn gặp lại ở tòa!”
Mẫn mẫn vội vã cầm cặp lên, nói nhanh với hắn, cô muốn chạy ra ngoài, chạy khỏi đây để khóc, cô không thể khóc trước mặt hắn được, hắn sẽ biết cô yêu hắn mất, hắn sẽ coi thường cô mất, và…hắn sẽ vô tâm với cô mất…
“Cô mà đi, Dương gia sẽ đại nạn!”
Mẫn mẫn khựng lại trước câu nói của Tư Vũ, cô mỉm cười, đúng là chồng cô, 1 con ma cà rồng cao cấp nhất, kiêu hãnh nhất, cuối cùng….cũng dùng đến thủ đoạn cuối cùng. Uy hiếp cô? Không, không, cô đã chuẩn bị những điều này rồi!
Mẫn mẫn xách chiếc va li đã chuẩn bị quần áo sẵn, cô bước nhanh ra khỏi nhà, những bước đi của cô, những bước đi của nàng tiên cá, 1 bước là ngàn kim đâm, 1 lời là vạn lần đau.
Tư Vũ vò đầu, hắn vô vọng, hắn tuyệt vọng, người con gái thứ 3, người thứ 3 phản bội hắn. Hắn nhìn tập hồ sơ trên bàn, vò nát như 1 con hổ ngấu nghiến con mồi. Sự hận thù của 3 lần phản bội như trút hết lên đầu Mẫn mẫn, hắn quyết tâm trả thù cô, hắn sẽ dùng cách của con người để trả thù cô. Hắn sẽ làm cô đau khổ, hắn sẽ bắt cô phải trả giá!!!!
“Alo, Thư kí Hồ, hãy điều tra ngay cho tôi đối tác lớn đang hợp tác cùng tập đoàn Dương thị, tôi muốn ngay trong ngày mai, đối tác đó sẽ rút lui!”
Tư vũ lạnh lùng cúp máy, hắn căm hận cô, hắn sẽ bắt cô phải quì gối cầu xin hắn. Nhà hàng Đông Du cuối tuần lúc nào cũng đông khách, đây là 1 nhà hàng 3 sao thuộc tập đoàn Mạc thị.
“Tôi không liên quan. Nếu cô gọi tôi ra chỉ vì chuyện này, tôi nghĩ cô tốn hơi rồi, đơn li dị đã đưa cho Tư Vũ,giờ thì tôi đi được chứ!”.
“Dĩ nhiên, chúc cô sau này hạnh phúc, Mẫn mẫn, nếu có khó khăn hãy đến tìm tôi!”
Lâm Sương gật đầu, cô ta nhìn Mẫn mẫn bằng ánh mắt không có chút thiện cảm, Mẫn mẫn đau lòng bước đi. Cô nhớ khuôn mặt vui vẻ xoa đầu cô của Tư Vũ, cô nhớ khuôn mặt ghen tức khi cô nói chuyện với Triệu Tần….cô nhớ….nhớ hắn!!!
Mẫn mẫn chạy vội vào trong bệnh viện, cô vừa nhìn thấy bà Dương đã vội vã hỏi..
“Lúc nãy….cậu…cậu Tư Vũ có đến tìm ông chủ, lát…lát sau thì Thư khí Trương của công ty đến tìm ông chủ, sau đó…sau đó ông chủ ngất ngay tại phòng làm việc!!”
Mẫn mẫn quay sang Thư kí Trương bên cạnh, vội vã chất vấn:
“Thưa tiểu thư, do đối tác bên People rút khỏi danh sách nhà đầu tư, khiến cho công trình ở Thượng Hải của công ty gặp khá nhiều khó khăn, thế nên…thế nên….”
Thư kí Trương ấp úng, Mẫn mẫn vừa nghe xong, vội ngã gục xuống, chuyện này…chuyện này là do….do TƯ VŨ!!! “Tại sao cô biết tôi và Tư Vũ kết hôn với nhau???” Mẫn mẫn ngạc nhiên!.Tay cầm điện thoại của cô run run….
“Dĩ nhiên là tôi biết, tôi và Tư Vũ thân nhau như vậy mà!”
Bên đầu dây bên kia, Lâm Sương cười, nụ cười đểu giả….
“Tại sao tôi phải nghe lời cô??”
“Cô không biết à? Tư Vũ không hề thích cô, cả Mạc gia cũng không hề muốn lấy cô làm dâu, chẳng qua vì ông bố yêu quí của cô đã đến quì trước mặt Mạc gia cầu xin, vậy đấy!!”
Mẫn mẫn buông thõng điện thoại xuống đất, chân cô run lên, cô quì xuống dưới đất….
Vậy mà trước giờ cô vẫn kiêu ngạo trước mặt Tư Vũ, vậy mà từ khi kết hôn, đến điện thoại cô còn không thể gọi điện về thăm bố cô, vậy mà mỗi khi bước chân vào cửa nhà Mạc gia, cô đã…kiêu hãnh đến vậy…..
Mẫn mẫn ngồi xuống cát, nước biển đánh vào bờ, như đánh vào sự bất hiếu của cô….
“Alo, alo, Tuyết Mẫn, cô còn nghe không đấy!!” Lâm Sương kêu lên sốt ruột, cô ta đang mau chóng muốn Mẫn mẫn rời bỏ Tư Vũ…
“Còn chuyện gì nữa!!”
Mẫn mẫn đứng dậy, cầm điện thoại lên, khẽ hít 1 hơi thật sâu, vờ bình tĩnh nói chuyện với Lâm Sương….
“Còn chuyện gì nữa ư? Còn nữa, vừa nãy, Tư Vũ đã đưa tôi đi, vốn là mua nhẫn cho tôi, nhưng tôi thấy tủi thân cô, nên đã dặn Tư Vũ mua thêm cho cô 1 đôi. Nhưng thật lạ, vừa nhắc đến mua nhẫn, Tư Vũ đã cáu giận, nên tôi không nói thêm nữa. Tuyết Mẫn, nghĩ đến hoàn cảnh gia đình cô, tôi thật thấy thương cho cô, vì vậy tôi mới gọi điện cho cô!”
“Hừ, vì gia đình tôi, thì tôi sẽ không li dị với Tư Vũ!!”
“Vậy nếu tôi bí mật công khai chuyện Tư Vũ, à không, cả Mạc gia là ma cà rồng, vậy cô sẽ làm gì???”
Lâm Sương mỉm cười, cô ta đã sử dụng đến tuyệt chiêu cuối cùng….
Mẫn mẫn ớn lạnh cả người, cô ta…Lâm Sương…cô ta…cô ta thật quỉ quyệt….
“Cô…cô muốn gì??” Mẫn mẫn lắp bắp….
“Tôi muốn cô làm cho Tư Vũ tưởng cô phản bội anh ấy! Nếu cô làm được, tôi sẽ giúp cô qua mặt Tư Vũ, trở lại thành người!!”
“Cô đã biết tôi là ma cà rồng???”
“Tư Vũ nói!!”
Lâm Sương lẳng lặng trả lời, trên thực tế, mọi câu nói của cô ta, chỉ là nói dối, cô ta biết do suy đoán, duy chỉ có bố của Tuyết Mẫn đến cầu xin Mạc gia, đó là sự thật….
Mẫn mẫn cúp máy, cô cười…nụ cười thật xót xa….
“Dương tiểu thư, nước đây, lúc nãy cô nói chuyện điện thoại nên tôi đã đi mua nước cho cô, trà tam thảo, rất tốt để người ta bình tâm trở lại!!”
“Cảm ơn anh!!”
“Dương tiểu thư, cô có chuyện gì buồn ư?? Có thể tâm sự với tôi cho nhẹ lòng. Con người Triệu Tần tôi tuy khô khan, nhưng những vấn đề trong cuộc sống tôi trải qua rất nhiều, cô hãy nói cho tôi biết, có khi tôi lại có thể giúp cô ^^~”
“Triệu Tần này, anh đã bao giờ yêu 1 người chưa? Yêu đến nỗi có thể khiến bản thân bị mọi người ghét bỏ, chỉ vì yêu người đó!”
Mẫn mẫn lên tiếng, giọng nói của cô khàn khàn, Triệu Tần ngồi cạnh cô, nhìn lên mặt trăng, mỉm cười nói:
“Dương tiểu thư, cô nghĩ Triệu gia chúng tôi có nhiều kẻ thù không?”
“Dĩ nhiên, thương trường là chiếc trường, gây thù chuốc oán là chuyện không tránh khỏi, tôi đã từng bị 1 công ty bắt cóc khi còn nhỏ vì công ty của bố tôi cướp mất hợp đồng lớn của công ty đó!”
“Đúng vậy, vậy để sống trong thương trường, cần tính cách thế nào??”
“Độc đoán, thủ đoạn và tàn nhẫn!! Nhưng…sao anh lại hỏi tôi chuyện này?”
“Thương trường cần độc đoán, thủ đoạn và tàn nhẫn để kiếm được lợi nhuận, trong tình yêu cũng vậy, độc đoán, thủ đoạn, tàn nhẫn để có thể có được tình cảm!”
“Tôi không hiểu ý của anh lắm, Triệu tần!” Mẫn mẫn quay ra, thắc mắc nhìn anh ta….
“Tôi có yêu 1 người con gái, yêu hết mực, yêu bản thân, yêu vô cùng, nhưng tôi đã để cô ấy ra đi!”
“Tại sao?”
“Tại vì cô ấy yêu tôi, tôi yêu cô ấy, nhưng chúng tôi không hợp nhau, tôi độc đoán, lạnh lùng, cô ấy cũng lạnh lùng, tàn nhẫn, và rồi cô ấy gặp được 1 người cô thích cô ấy, người đó quan tâm cô ấy, và tôi đã để cô ấy ra đi!”
“Anh nghĩ rằng cô ấy có hạnh phúc không?”
“Không, dĩ nhiên cô ấy sẽ không hạnh phúc, vì cô ấy cũng yêu tôi, nhưng không có gì là mãi mãi, tình yêu là vĩnh cửu, còn người yêu thì không bao giờ, trừ phi người ta chết khi cả 2 đang yêu nhau, thì người yêu đó là vĩnh cửu!”
“Vĩnh cửu, từ đó thật xa vời!!” Mẫn mẫn ngước nhìn lên, thở dài….
“Dương tiểu thư, bây giờ đã muộn rồi, tôi nghĩ cô sẽ đưa ra quyết định đúng đắn, cô nên trở về, chắc hẳn Mạc Tư Vũ rất lo lắng cho cô!”
“Tôi sẽ không về Mạc gia, Triệu Tần, phiền anh đưa tôi về Dương gia được không?”
Mẫn mẫn đứng dậy, cô đã quyết định rồi, cô rất yêu Tư Vũ, và cô sẽ làm theo tình yêu cô dành cho Tư Vũ….
“À, còn nữa, Triệu Tần, chắc anh cũng biết tôi có chuyện gì, vì vậy, tôi nhờ anh 1 chuyện được không?....”
“Được, bất kì điều gì tôi có thể làm!!”
Mẫn mẫn đứng trước cửa Dương gia, Dì Dương từ trong nhà chạy ra khi nhận được điện thoại của cô:
“Tiểu thư, cô đã về rồi, 6 tháng qua cô không ghé qua 1 lần, làm già này lo lắng quá!! A, vị đây hẳn là cậu chủ Mạc”
Bà Dương mở cổng, nhanh nhảu nói, nhìn qua Triệu Tần, bà ta vui vẻ nhận định, nhìn thái đội vui mừng của những người đã sống cùng cô 17 năm qua, Mẫn mẫn trong lòng có dịu lại….
Mẫn mẫn nhìn mọi thứ xunh quanh, thật quen thuộc….
“Triệu Tần, anh có thể đợi tôi được không? Tôi muốn lên nói chuyện với bố!”
Bà Dương thắc mắc, Mẫn mẫn mỉm cười lắc đầu rồi đi lên, đúng là gia đình, chỉ có gia đình mới khiến cô an tâm đến vậy…
“Cộc cộc!!”
“Vào đi!!”
Tiếng của bố cô từ trong phòng đọc sách vang lên, cô biết ngay mà, bố cô không thể bỏ thói quen làm việc khuya trong phòng đọc sách này, kể cả khi cô về nhà chồng.
Mẫn mẫn mở cửa bước vào, căn phòng này vẫn vậy, vẫn như cũ kể từ khi cô đi. Bố cô đang ngồi gần kính thiên văn, quay lưng lại với cô.
Mẫn mẫn mỉm cười, tự nhiên đi đến gần bố, đặt tay lên vai ông làm ông giật mình quay lại, ánh mắt ông sáng lên, rạng rỡ.
“Mẫn nhi, con đã về thăm ông già này ư?”
Mẫn mẫn mỉm cười gật đầu, cô đỡ bố cô đứng dậy và đi ra bàn ngồi.
“Vậy là tốt rồi, nhưng Mẫn nhi, ta thấy con gầy đi nhiều đấy!”
Không gầy làm sao được, 2 tháng qua cãi nhau với Tư Vũ, ngồi ăn cơm hắn cứ lạnh lùng, vô tình nhìn cô, làm cô ăn không ngon….
“À, do là Mẫn nhi lười ăn mà. Thấy bố khỏe như vậy, Mẫn nhi thật sự yên tâm ở bên Mạc gia!”
“Mẫn nhi, hôm nay Tư Vũ có về cũng con không? Ta xin lỗi vì đã bắt con đi kết hôn đột ngột như vậy, đến mặt con rể ta còn không được biết, Mẫn mẫn à, chuyện của công ty đã được giải quyết rồi, nếu bị bắt nạt, con hãy về đây lúc nào cũng được….”
“Bố….!!!”
Mẫn mẫn nghẹn ngào, cô khóc òa lên ôm chầm lấy bố cô, ông Dương vốn đã thấy ưu tư muộn phiền trong ánh mắt con gái, nay thấy con gái mình trước giờ chưa bao giờ khóc từ khi vợ ông ra đi, nay lại khóc òa lên uất ức như vậy, thật khiến ông không khỏi đau xót….
Nước mắt ông Dương lăn dài, ông vuốt tóc đứa con gái bé nhỏ của mình, vỗ lưng, an ủi cô….