Mẫn mẫn lắp bắp, cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy! Nhưng điều này chỉ là suy nghĩ thoáng chốc, nhìn ông chồng của mình, và nhìn xuống đôi môi xinh đẹp kia, cô giật mình:
“Anh, anh....”
“Sao??”
“M…m…máu....”
“???”
“Máu ở trên miệng anh”
Mẫn mẫn đánh liều nói ra, trời ơi anh ta có biết mình phát hiện được chuyện anh ta làm, anh ta có giết mình giệt khẩu không nhỉ???? Trời ơi, sao số khổ thế này, có được ông chồng đẹp trai thì lại là tên vô cùng nguy hiểm. Cô thầm than thở, Tư Vũ vẫn không biểu cảm, bỏ cô ra, ngồi vào ghế salon, lau vết máu trên miệng:
“Aigggg, máu này thật sự là không ngon tí nào??”
“Cái gì???”
Mẫn mẫn trợn tròn mắt nhìn Tư Vũ, anh ta cười khẩy, biểu cảm đầu tiên cô thấy, Tư Vũ lao đến ghì chặt lấy 2 cánh tay của Mẫn mẫn, hành động thô bạo đó làm cô giãy giụa, cô cố gắng vùng ra khỏi cánh tay rắn chắc của anh ta, nhưng không được, anh ta quá mạnh. Tư Vũ- Hắn, hắn dám hôn lên cổ cô, không, không phải chỉ là hôn, trời ơi, hắn ta làm trò gì vậy? Hắn làm cô nhột chết mất, Tư Vũ liếm lên cổ của Mẫn mẫn ( bẩn quá >
“AAAAA, anh làm trò gì vậy???”
Mẫn mẫn hét lên, cố gắng đẩy Tư Vũ ra, nhưng hắn ta vẫn ghì chặt lấy cô, Mẫn mẫn có cảm giác như máu của mình đang bị rút ra ngoài, hành động gì đây? Hắn ta uống máu ư??????? Hắn ta là sát nhân ư??? Hắn ta, là ma cà rồng ư????? “Thả tôi ra, tên điên tâm thần kia”
“Anh, cả ngày Vân nhi chưa được gặp anh, anh biết chuyện gì chưa? Cô vợ của anh đã chuyển đến rồi đó, anh gặp chưa, cô ta có chút xuất sắc đó, nhưng còn phải thử thách nhiều, khi nào Vân nhi thích, Vân nhi sẽ biến cô ta thành ma cà rồng như chúng ta, xứng đáng làm chị dâu của Vân nhi.”
“Vân nhi!” Tư Vũ mệt mỏi gọi tên Vân vân, thật là lạ, mọi lần uống máu xong, hắn phải cảm thấy rất khỏe khoắn và thoải mái, sao lần này lại khiến hắn mệt mỏi thế này? Hay tại cô ta??? Nghĩ đến Mẫn mẫn, Tư Vũ lại hằn lên ánh mắt cay độc, ánh mắt đó cứ nhìn vào Tư Vân. Vân vân thấy ánh mắt đó vội giật mình, trời ơi, ánh mắt này đã 3 năm cô mới lại chứng kiến, chuyện gì có thể làm anh trai cô cáu giận như vậy? Người có thể làm Tư Vũ giận đến mức đó chỉ có thể là 1 người, nhưng người đó không còn sống nữa! Là ai, ai đã làm anh trai cô quay lại cảm xúc đó????
“Anh, có chuyện gì vậy? Ai đã làm anh cáu như vậy?”
Vân vân ấp úng, hắn cáu với cô, cô rất sợ, nhưng cô sợ là sợ hắn cáu vì người khác, vì ai đó đã không còn, và vì ả con gái đáng ghét kia. Vân vân ỉu xìu đi về phòng. 1 lát sau, Tư Vũ cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất.Mẫn mẫn bị ánh nắng gay gắt chiếu ngoài cửa sổ làm cho tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh. Hôm qua rõ ràng cô đang tắm mà, tại sao bây giờ cô lại ở đây?? Mẫn mẫn cố gắng nhớ về chuyện hôm qua, đúng rồi, hôm qua....
“Mẫn mẫn, đời mày sung sướng chán rồi nên bây giờ ông trời bắt khổ mày, thế gian có biết bao nhiêu loại người, thà mình lấy tên điên, còn hơn là lấy phải ông chồng ma cà rồng.”
Mẫn mẫn dằn vặt, tự chửi mắng bản thân, tay run rẩy khẽ đưa lên sờ cổ. Ủa??? Vết cắn hôm qua đâu rồi? Cô giật mình, sờ khắp cổ, không thấy…!
Cô vội đứng dậy, chạy ra bàn trang điểm, soi khắp cổ, cũng không thấy. Thật là lạ, chuyện hôm qua như 1 giấc mơ vậy, nhưng cảm giác đau dát trên má vẫn còn. Cô ngồi thần người trước gương.
“Cạch…!!”
Tiếng cửa phòng mở làm Mẫn mẫn giật thót người, Mẫn mẫn chỉ sợ rằng tên chồng khốn khiếp kia quay về hành hạ cô như hôm qua. Từ bé đến giờ cô chưa biết sợ điều gì, duy chỉ có cái…chết. Híc, làm người mà, ai chẳng ham sống sợ chết, hơn nữa đối với 1 tiểu thư lá ngọc như cô, từ bé đã chưa bị ai mắng, chưa bị ai đối xử tệ, vậy mà từ trên trời rơi xuống lại có 1 tên chồng bạc đãi cô đến nỗi khuôn mặt của cô sưng lên. Cô nhìn người giúp việc trước mặt, đó là 1 cô gái hơn cô khoảng 4,5 tuổi, thấy ánh mắt của Mẫn mẫn đnag nhìn mình khó hiểu, người giúp việc kia lên tiếng:
“Tiểu thư, tôi sợ tiểu thư đang ngủ nên không gõ cửa.!”
Mẫn mẫn định thần lại, không biết là người giúp việc ở đây có biết không nữa. Bằng mọi giá cô phải rời khỏi nơi này, kể cả kết hôn rồi, cũng phải trốn, cô sẽ mách bố cô để ông trừng trị gia đình naỳ ( trẻ con quá Mẫn tỉ ơi =.=” )
“Không sao, cô là ai? Tại sao tôi lại có thể ngủ trên giường?”
“A, là tôi sáng nay đem điểm tâm đến thấy cửa phòng mở, vội đi vào thì thấy tiểu thư đang nằm dưới sàn, tôi đã đưa tiểu thư lên giường.
“Oohmmm, hóa ra là vậy, cảm ơn cô. Cô tên là gì?”
“Thưa tiểu thư, tôi tên là Phương Diêu.”
Mẫn mẫn gật đầu, chợt 1 câu hỏi xảy ra trong đầu cô, cô vội đứng dậy, kéo Diêu diêu ngồi xuống gần mình, rồi bắt đầu hỏi:
“Diêu diêu, chúng ta hãy làm chị em tốt nhé!”
Trường Đài Bắc, nơi đó chẳng phải Phục Luân đang học hay sao? Thôi kệ cô không quan tâm, cô cần phải rời khỏi nơi này, căn nhà đáng sợ này. Chuyện anh ta là ma cà rồng, khi về nhà cô sẽ đưa lên báo, đưa cả căn nhà này lên báo, cô phải rời đi nhanh thôi, không khéo trong nhà này ai cũng đang đội lốt chó sói, hay hổ tinh cũng nên.
Mẫn mẫn kiếm vội 1 lí do, rồi với lấy chiếc áo khoác trên giường mình mặc vào và đi ra ngoài, nhưng bàn tay của Diêu diêu đã nắm chặt lấy cô:
“Tiểu thư, tiểu thư hãy đợi cậu chủ về rồi đi, ông bà chủ có dặn, dạo này có nhiều điều xấu đang rình rập bên ngoài, tiểu thư đi như vậy không an toàn!”
“Trời ạ!!” Mẫn mẫn chán nản thốt lên, rồi gỡ tay Diêu diêu ra “Diêu diêu, đây là ban ngày, hơn nữa tôi sẽ bắt taxi về, tôi không muốn làm phiền chồng mình”
Cái chữ chồng cô nói ra mà cảm thấy thật ngứa mồm, gọi 1 tên ma cà rồng làm chồng, lại còn suýt giết cô nữa, nhưng để rời khỏi thật nhanh, cô phải đóng kịch.
Mẫn mẫn vội chạy nhanh xuống dưới nhà, người giúp việc nhìn thấy cô bèn cúi đầu chào, Mẫn mẫn chẳng còn để tâm đến bọn họ nữa, cửa kia rồi, mau chạy ra thôi Mẫn mẫn. Mẫn mẫn cố gắng bước nhanh hơn, đi như chạy, cô sắp đến cửa rồi, sắp thoát rồi.