» Nội dung : i hiện thực và bữa tiệc mà có lẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Sao tự nhiên anh lại ghét cái tính trăng hoa của mình đến thế. Chương 2: Gặp lại
Khánh Nam vọt lẹ ra khỏi lớp trước khi mấy cái đuôi đáng ghét đuổi theo anh, không ngày nào là được yên thân với lũ con gái rắc rối này. Không rủ anh đi ăn thì cũng là đi cafe, anh ngán đến tận cổ những cô gái thiếu muối.
Vừa đi về phía chỗ để xe anh vừa lẩm bẩm vài câu chẳng hay ho gì. Đó là những câu chửi thề bằng tiếng Anh mà anh vẫn hay nói khi ở Hà Lan, đống ngôn ngữ chợ búa do đám bạn anh dạy cho. Điện thoại trên tay anh reo inh ỏi, anh đọc vội tin nhắn từ số của bà chị Vân Anh và cười một cách nhạt thếch. Vừa cắm cúi nhắn tin trả lời, anh không để ý và đã va ngay vào một người đi ngược chiều, làm giấy tờ trên tay người đó rơi hết xuống đất. Nhưng người tru tréo lên sinh sự lại chính là anh:
- Ê này, bộ đui hả? Không thấy người ta đang đi hay sao mà không biết đường tránh.
Con nhỏ xấu số lúi húi nhặt từng tờ giấy dưới mặt đất, lặng thinh chịu trận.
- Này, cô bị điếc à? Ngẩng đầu tôi xem nào?
Cô ta tuyệt nhiên vẫn cắm cúi vào đống giấy má bừa bãi trên sân. Anh đặt chân lên một tờ giấy khi cô ta định quơ đến nó, định buộc cô ta phải ngẩng đầu lên. Nhưng cô ta chỉ dừng lại 2 giây để nhìn tờ giấy và… bỏ qua nó, tiếp tục nhặt những tờ khác. Cái hành động chống đối đó là anh muốn nổi điên. Dạo này, phải nói là từ hồi về đây, anh hay nóng tính hẳn, không vừa lòng một chút là có thể làm ầm lên như một con mụ bán cá ngoài chợ (theo cái kiểu mà bà chị Mai Anh hay mỉa mai mấy con nhỏ mà bà ta không ưa) rồi.
- Này, đồ xấu xí kia, tôi đang nói với cô đấy…- Anh tức giận xông đến, cúi xuống túm lấy cổ áo cô ta kéo về phía mình.
Cái mà anh nhận được là một ánh mắt vô hồn, vô cảm, không có một chút sức sống nào, u ám như người đã chết vậy. Anh giật mình buông tay ra, miệng ú ớ:
- Xấu…xấu gái đấy à?
Từ lúc gặp con nhỏ khùng bị bạn trai bỏ rơi trong quán rượu hôm trước đến giờ, anh gán luôn cho cô ta cái biệt danh “xấu gái” mặc dù công bằng mà nói cô ta chẳng xấu chút nào. Chỉ có điều trông cô ta héo hắt như một cái cây khô vậy. Không biết có phải mấy ngày hôm nay anh hay nghĩ về cô ta không mà sáng nay đụng trúng luôn.
- Tôi không ngờ cô học cùng trường với tôi đấy.- Anh nói thêm.
Anh không muốn to tiếng với cô ta vì cảm thấy cô ta đã có quá nhiều thương tổn trong lòng rồi. Hơn nữa, nhìn cái bộ mặt như đưa đám của cô ta làm anh thấy một ngày bỗng nhiên u ám hẳn đi, đến nổi cáu anh cũng chẳng thiết tha gì nữa.
Anh vừa nhặt đám giấy cho cô ta, vừa liếc nhìn. So với mấy ngày trước, trông cô ta bây giờ còn thảm hại hơn nhiều, chẳng khác gì một con gấu trúc suy dinh dưỡng cấp độ 3 cả.
“Cái quái gì làm cô ta trông như thây ma thế nhỉ?”- Khánh Nam tự nhủ- “Chẳng lẽ chỉ vì bị một thằng con trai bỏ rơi mà ra nông nỗi này à?”
- Này xấu gái…- Anh đưa xấp giấy cho cô ta- Tại sao cô cứ phải khổ thế nhỉ? Vì một thằng Đông Gioăng mà thành ra như thế này không đáng đâu.
Không cám ơn, cũng không thèm nghe anh nói, cô ta lại đứng dậy, đi thẳng về phía trước, u uất như một cái xác không hồn. “Mình có lòng tốt đưa ra lời khuyên mà cô ta không thèm cảm ơn một tiếng. Đâu phải lúc nào anh đây cũng tử tế thế đâu chứ.”
Và anh khẽ rùng mình, hôm trước cô ta có nhắc với thằng kia về cái chết, không lẽ cô ta muốn chết thật? “Lạy trời đừng bao giờ mình yêu phải con nhỏ nào dở điên dở khùng như thế, chứ không cả đời mình không dám lấy vợ quá! Con gái ở cái xứ này…không đỡ được.” Anh định chạy đuổi theo cô ta nhưng vừa nhác thấy bóng mấy đứa con gái trong lớp, anh vọt lẹ.
- Cứ chuồn khỏi đây để được toàn mạng đã rồi tính sau.- Anh nghĩ và lái xe vụt ra khỏi cổng trường.
*
- Ngày mai là ngày giỗ một người bạn cũ của ba mẹ, con hãy thay ba đến viếng mộ cô ấy nhé!
- Nhưng con có biết mộ cô ấy ở chỗ nào đâu ba?- Anh cự lại mặc dù anh rất sợ ba anh sẽ nổi giận.
- Việc đó không phải lo, ba đã dặn chú Trung đưa con đi rồi. Những gì cần chuẩn bị chú ấy sẽ lo hết, con cứ đi theo chú ấy là được.
- Vâng, con biết rồi.
Anh chào ba mình và cúp máy.
“Haizz. Tối ngày không đi với bà nội đến chỗ nọ họp thì đến chỗ kia dùng tiệc, mình chán đến tận cổ rồi. Ước gì có Luna ở đây mình sẽ đưa cô ả ra Hạ Long du hí.” Anh thầm nghĩ và ngạc nhiên là lần đầu tiên trong những ngày qua, anh nhớ tới con búp bê Hà Lan xinh đẹp của mình. Và hình ảnh con búp bê đó ngay lập tức được thay bằng khuôn mặt đờ đẫn, thất thần và đôi mắt vô hồn, nhưng đôi khi lại hốt hoảng lo sợ của con bé lập dị kia. Anh vội đập đầu xuống gối lẩm bẩm:
- Nghĩ làm quái gì kẻo đêm lại gặp ác mộng…
Nơi mà chú Trung đưa anh đến không phải là một nghĩa trang nào đó như anh vẫn tưởng, mà là một bãi bồi giữa sông Hồng. Ngôi mộ đó nằm ở cuối bãi, giữa mênh mông những bông cỏ lau cao bằng đầu người. Người trong bức ảnh trên bia mộ đã mất gần 30 năm trước, khi còn khá trẻ.
- Cô ấy là bạn của ba mẹ cháu ạ?- Anh hỏi chú Trung.
- Phải, năm nào chú cũng thay mặt bố mẹ cháu đến đây thắp hương cho cô ấy. Bố cháu nói cô ấy thích nhất là hoa thạch thảo tím.
Hai người thắp hương và nhổ vài ngọn cỏ lơ thơ trên mộ rồi lên đường ra về. Khánh Nam cũng chả thích thú gì khi ở lại một nơi thơ mộng nhưng lại có ngay một ngôi mộ lạnh lẽo nằm đó.
Vừa lên đến cầu Long Biên, anh ngẩn ra nhìn một người đang lững thững đi về phía giữa cầu, giật mình nói với chú Trung:
- Cháu về sau. Chú cứ về trước đi nhé!
- Vậy chú bắt taxi về trước. Nhớ về sớm đấy, tối nay cháu phải chở bà nội đi dự khai trương khách sạn mới ở bên Hà Đông mà.
- Cháu nhớ rồi.- Anh đáp và chạy biến đi.
“Cô ta điên rồi.” Anh lẩm bẩm trong miệng và vội tiến về con nhỏ khùng đó. Cô ta đã dừng lại ở mép cầu, tay vịn chặt vào lan can, mắt nhìn chăm chăm xuống dòng nước.
- Này, cô điên đấy à?- Anh túm lấ khuỷu tay cô ta giật lại.
Cô ta quay sang nhìn anh, nhưng đôi mắt vô hồn giờ đã đẫm nước mắt. Cô ta đang khóc.
Giật tay ra khỏi tay anh, cô ta lại quay nhìn xuống sông.
- Này nhé! Đừng để tôi phải gọi xe cứu thương đưa cô vào viện tâm thần đấy. Hay cô muốn ngày mai trên trang nhất báo sẽ đăng tin một con nhỏ ngu ngốc nhảy cầu tự vẫn chỉ vì thất tình.
- Mặc xác tôi.- Cô ta gào lên- Anh về đi. Tôi có quen biết gì anh đâu mà anh cứ xen vào chuyện của tôi. Tôi không còn lý do gì để sống nữa cả…
- Đồ điên, đồ thần kinh, đồ ngu…- Anh cũng hét lên không thua gì cô ta làm cho hàng trăm người đi dường phải nhìn hiếu kì.
Cái cảnh này chẳng khác gì cảnh một anh chàng đang dỗ dành người yêu đừng tự tử cả.
- Đứng với cô mãi ở đây tôi quê lắm rồi đó.- Anh tiếp.
- Thế thì cút về chỗ của anh đi. Mặc kệ tôi.
- Này…- Anh hạ giọng xuống- Tôi hỏi thật nhé xấu gái, cô yêu lần đầu phải không? Sao cô ngây thơ thế hả? Nhảy xuống đó đi cho cá nó rỉa… Còn cái thằng người yêu cô ấy…
- Hắn không phải…- Cô ta cự lại.
- Ờ…ờ… thì cái thằng người yêu cũ của cô ấy, cô có chết ấy mà, hắn cũng chẳng ăn năn đâu nhé! Nó vẫn sống vui, sống hạnh phúc… Sao cô không sống mà trả thù hắn ấy, làm hắn sống không bằng chết ấy, có phải hơn không?
- Tôi có lỗi với bố mẹ tôi, tôi còn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa…- Cô vẫn nức nở khóc.
- Chẳng có việc gì là không giải quyết được cả…
- Anh thì hiểu cái gì, anh có phải tôi bây giờ đâu. Tôi còn đường lui nữa sao? Tôi sống chỉ là nỗi nhục nhã của bố mẹ tôi, của bạn bè tôi mà thôi.
- Thế này đi…- Anh đề nghị- Tôi với cô kiếm một chỗ nào đó ngồi uống nước, cô bình tĩnh nói tôi nghe xem vấn đề của cô là gì mà cô nhất quyết đòi chết. Nếu lý do chính đáng, OK, tôi lại đưa cô ra đây, tiễn cô nhảy xuống hẳn hoi… Nào, đi…
Anh nói và nắm lấy bàn tay gầy gò của cô ta, lôi đi một cách dứt khoát. Cô ta thất thểu bước theo anh, vẫn không thôi khóc.
Khánh Nam dừng xe trước một quán cafe vắng ven hồ Tây và mở cửa cho cô ta xuống. Gọi hai cốc capuchino xong, anh lấy đám khăn giấy để trên bàn đưa cho cô ta, giục:
- Mau lau nước mắt của cô đi không người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy. Làm gì mà lắm nước mắt thế? Bao nhiêu thịt và năng lượng trong cơ thể cô chuyển thành nước mắt hết rồi à?
Lấy khăn giấy lau khô nước mắt xong, cô ta lại ngồi im. Anh đẩy cafe về phía cô ta nói:
- Này, uống đi, khóc khan cả cổ rồi sức đâu mà nói nữa. Uống đi rồi kể cho nó ngọt giọng.
- Có lẽ anh nói đúng, tôi không nên chết, làm điều đó thật ngớ ngẩn.- Cô ta bình tĩnh nói.
- Chuyện…- Anh chắt lưỡi- Cô nhận ra chân lý này hơi muộn đó. Lúc đó tôi mà không cản cô thì giờ này cô ngồi đó mà luyến tiếc với hà bá.
- Nhưng tại sao anh lại tốt với tôi thế?
- A, chả hiểu, có lẽ cô lập dị quá nên tôi mới bị cô làm cho chú ý.- Anh nhún vai cười làm cô ta cười theo.
“Con nhỏ này mà không thê thảm thế này chắc cũng xinh đáo để đấy chứ.” Anh thầm nhận xét.
- Tôi nghĩ tôi chưa đủ tự tin để kể với ai chuyện của tôi. Mặc dù anh vừa cứu tôi nhưng cũng không thể là ngoại lệ. Bây giờ tôi không muốn tin một ai nữa, nhất là con trai.
- Này cô định vơ đũa cả nắm đấy à? Tôi mà giống cái thằng Đông Gioăng đó hả?- Anh bật lại.
“Ôi lạy chúa! Tại sao con có thể nói câu đó trơn tru như vậy nhỉ?” Anh thầm nghĩ. Khi còn ở bên Hà Lan, chính anh được coi là một gã Đông Gioăng chính hiệu, vậy mà bây giờ anh dám dùng cái biệt hiệu đó để đi đả kích một kẻ khác.
- Tôi không có ý đó.- Cô ta bối rối giải thích- Nhưng đó là tâm lý thôi, con chim sợ cành cây cong mà…
Anh cố nghĩ đến một chủ đề nào đó để cốt làm cô ta quên chuyện này đi:
- Cô học cùng trường với tôi à?
- Phải, tôi mới học năm thứ nhất thôi. Còn anh?
- Năm thứ nhất như cô ấy.- Khánh Nam nhún vai- Tôi mới từ Hà Lan về nên phải bắt đầu lại chương trình đại học ở đây. Nếu không phải tại tôi lêu lổng quá thì ba mẹ tôi đã chấp nhận cho tôi sang Harvard học rồi.
- Ối, anh học giỏi vậy à?- Cô ta kêu lên thán phục.
- Nhắc thêm bực mình.- Anh gạt phắt đi.- Mà đến giờ tôi phải về rồi, cô ở đâu để tôi đưa cô về?
- Tôi ở trong kí túc của trường.
- Vậy lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về đó. Cũng tiện đường thôi mà…
“Sao hôm nay mình…tử tế thế nhỉ?” Anh nghĩ khi mở cửa cho cô ta.
Về đến nhà rồi, anh mới chợt nhớ ra và lẩm bẩm:
- Quên mất, không biết xấu gái tên gì nhỉ? Nhất định mai đi học phải hỏi mới được. Chương 3: Phượng Vũ và Minh Sang.
Có một điều là ngoài lớp của cô ta ra thì Khánh Nam chẳng biết gì hơn cả, tên không, số điện thoại không. Cả buổi học anh ngồi vò đầu bứt tai, làm sao tìm ra cô ta mà hỏi thăm tình hình cô ta được nhỉ? Thấy anh đứng thập thò ngoài cửa lớp, lũ con gái lớp cô ta xì xầm rồi nhìn anh cười cợt.
“Khỉ thật…”- Anh bực bội nghĩ- “Cái lớp gì mà toàn con gái, lại đông như động nhện thế này biết tìm cô ta ở chỗ quái nào chứ?”
- Anh Nam…- Một giọng lảnh lót vang lên, một cô nàng xinh như mộng đi ra.
Trông cô ta quen quen, mà cô ta lại chào anh thế này, hình như đã từng ăn cơm cùng cô ta trong canteen thì phải?
- Chào em…
- Anh tìm em à?
- À, anh tìm con gấu trúc…
- Con gấu trúc á?- Cô nàng đưa tay che miệng khúc khích cười.
- À không, một con nhỏ mắt thâm như gấu trúc ấy… Nó cao thế này này, gầy gầy, tóc dài thế này…
Anh làm một loạt những động tác miêu tả. Cô nàng mà anh đã quên mất tên ngay sau cái bữa ăn trưa hôm đó trố mắt nhìn anh, miệng há hốc.
- Sao giống người hành tinh quá vậy anh?
Anh không làm sao cười nổi trước cái vẻ khôi hài rởm đời của con nhỏ này. Tại sao anh còn đứng đây mà mất thời gian lôi thôi với nói chứ nhỉ?
- Ờ, thế có ai giống thế không?
- Em không rõ, từ đầu năm đến giờ em có đi học mấy đâu, từ dạo anh học ở đây em mới chăm chỉ đến lớp đấy. Hôm nào nhất định phải cho em cơ hội mời anh đi uống nước để cảm ơn anh đã cho em động lực đến lớp đấy nhé!
- Thế thôi vào lớp đi, anh đi đây.
Khánh Nam quay đi, vẫy tay lại đầy kiểu cách, nhưng miệng thì càu nhàu:
- Tại sao lại phải vì cái con gấu trúc ấy mà biến thành thằng đần trước mặt người khác cơ chứ? Đồ xấu gái chết tiệt, đối với người có ơn cứu cô mà một cái tên cô cũng không để lại. Cô đang chết ở cái xó nào rồi, ra đây cho tôi…?
Anh giơ chân đá cái chai nước lăn lóc dưới chân, miệng chửi thề một câu:
- Mẹ kiếp… thằng vô văn hóa nào uống nước rồi không biết quẳng vào sọt rác thế này?
- Ái…ối…- Tiếng con gái phía sau lùm cây.
“Quái lạ, đây là vườn trường mà, sao lại có con bé dở hơi nào ra đây đào giun thế?”
- Cái gì thế? Thằng nào dám…?- Giọng con trai bực tức vang lên, sau đó kẻ vừa nói đứng phắt dậy.
Đứa con gái cũng đứng dậy theo, lúng túng nhìn anh.
“Hơ…” Khánh Nam ngẩn ra nhìn kẻ đang dứ chai nước về phía mình. “Con gấu trúc này cũng thiêng nhỉ? Thế này cô ta mà chết mình đem cô ta về thờ quá!”
- Xin lỗi…- Anh gãi đầu cười- Thành thật xin lỗi… Hai người cứ…tiếp tục đi nhé!
Cả hai đỏ bừng mặt vì vừa bị bắt quả tang làm chuyện lén lút. Nhưng Khánh Nam lại coi như không có gì, gì chứ mấy trò này anh chơi với bọn con gái từ hồi còn đi mẫu giáo.
Nói người ta cứ tự nhiên tiếp tục mà anh cứ chôn chân tại chỗ, không thèm tránh đi. Anh khẽ mỉm cười thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của gã Đông Gioăng, kẻ đã đá con gấu trúc ngu ngốc, đá tiếp bà chị bạn tội nghiệp của hai chị họ anh, và giờ lại cặp kè với một em tươi mới nữa. Thằng cha này còn có nghề hơn cả anh nữa.
- À… tôi định hỏi anh cái này… Cái cô nàng hôm trước mà đến phá đám bữa tiệc sinh nhật ấy…
- Nó không liên quan đến tao.- Hắn vội gạt đi vì sợ anh lật tẩy hắn trước cô bồ mới này.
- À, tất nhiên, tôi biết, cũng chỉ là tại cái con nhỏ ấy ngu ngốc thôi mà… Nhưng mà cô ta tên là gì ấy nhỉ?
- Phượng Vũ…
“Phượng Vũ”- Một cái tên nghe thật lạ, anh thầm nghĩ.
- Hê hê, cám ơn anh nhé! Chúc một bữa trưa ngon miệng.- Anh nháy mắt rồi rảo bước quay lại lớp của con gấu trúc.
- Đã trưa lắm đâu mà chúc ngon miệng chứ?- Giọng đứa con gái thắc mắc.
- Quên nó đi. Mình đi kiếm chỗ nào khác vậy.- Hắn gạt đi.
Tiếp Khánh Nam tại lớp của Phượng Vũ vẫn là con nhỏ anh mới gặp cách đó không lâu.
- Có ai tên Phượng Vũ ở trong lớp không em?- Anh hỏi ngay chẳng đợi cô ta mở lời tán tỉnh lung tung nữa.
- A, con nhỏ kì cục đó hả? Bữa nay nó nghỉ sớm, kêu mệt nên xin thầy về từ tiết hai rồi. Anh tìm nó có chuyện gì thế?
- Không có gì.- Anh lắc đầu- Có chuyện muốn hỏi thôi. Thôi học đi nhé!
Anh chạy biến đi thật nhanh. Trưa nay bà nội muốn anh về ăn cơm vì bảo có người muốn giới thiệu cho anh nhưng anh đã kêu phải học cả ngày nên không muốn về. Gì chứ anh ghét nhất là bọn con gái õng ẹo kiểu tiểu thư của đám nhà giàu. Nhão nhoét không chịu nổi, giá chi chúng bằng được một phần trăm nào của em gái anh thì anh còn nghía qua tí chút. Lúc nào cũng “Anh ơi em sợ…” nghe nổi hết da gà, mà cũng mất luôn cái hứng đụng vào người bọn nó nữa.
Khánh Nam lang thang xuống canteen kiếm cái gì bỏ bụng thật nhanh trước khi cái bọn con gái kéo nhau xuống làm hỏng bữa trưa của anh. Anh thích mấy món ở trườn