• Bài viết :
Đừng cố gắng chạy trốn Vì đó là định mệnh - Trang 2 (hết)
• Post By :
Mr10_9x
• Lượt xem:
1695
• Mục:
Tiểu thuyết
• Chia sẻ :
Raindy nhìn theo bóng cô bạn mình khuất sau cánh cửa.
- Cậu đã chọn cách đối mặt. Còn tớ, tớ luôn né tránh Mita ạ - Raindy nghĩ thầm.
- Này, định hun chết lá phổi mình đấy à? – Giọng nói của Min Won vang lên và ngày càng gần Raindy hơn.
- Liên qua gì tới cậu?
- Cho tôi một điếu (bó tay!!!)
Min Won cũng ngồi xuống cạnh Raindy. Nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Min Won đang cố thăm dò xem tâm trạng của Raindy hôm nay thế nào nhưng cậu đã thất bại hoàn toàn.
- Khuôn mặt cậu thật thuần khiết và tĩnh lặng. Cậu lại trở về cái vẻ giả dối khéo che đây của mình. Tớ thật sự chán ghét điều đó vì cậu như thế tớ không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Trong đôi mắt kia là một màu phẳng lặng. Không đau khổ, không dày vò – Min Won nghĩ thầm và nhìn Raindy một cách chăm chú.
- Nhìn đủ chưa? – Giọng nói ngang phè của Raindy cắt đứt mạch suy nghĩ của Min Won.
- À… - Min Won bối rối. Mặt nóng ran.
- Tớ xuống canteen nhưng không tìm thấy cậu. Cậu không ăn trưa à? – Min Won hỏi.
- Hồi sáng ăn nhiều quá nên giờ vẫn còn no – Raindy nói dối.
Sáng nay rõ ràng cô chỉ uống một tách café. Nhưng có một điều đáng chú ý ở đây. Raindy đang nói dối để Min Won YÊN TÂM.
Từ trước tới giờ cô luôn tỏ ra không có gì. Tỏ ra là mình ổn trước mặt Anna và Mita để hai người bạn thân được yên lòng. Đây là lần đầu tiên, có một người khác ngoài Anna và Mita làm cô phải nói dối để người đó không lo lắng.
Có lẽ Raindy không nhận ra sự thay đổi này. Phải rồi. Cô còn quá nhiều chuyện để suy nghĩ. Sẽ không có thời gian điểm lại những thay đổi tâm trạng thoáng qua này đâu. Nhưng những điều to lớn vừa nhìn là thấy ngay thì không đáng sợ điều thật sự đáng sợ những gì quá nhỏ bé không thể nhận ra. Nó cứ từ từ hình thành trong lòng ta… lớn dần và cắm sâu rễ vào trái tim. Để đến lúc nào đó khi ta nhận ra thì nó đã không còn là “một thứ gì đó” mà đã thành “một phần”. Khi đó thì không thể loại nó ra khỏi trái tim mình vì nó đã bám rễ quá sâu. Nếu nhổ lên thì sẽ để lại một lỗ hổng giống như nhổ một cái cây khỏi mặt đất.
- Cậu có tâm sự à? – Min Won dò xét.
- Nhìn tôi giống có tâm sự lắm sao?
- Không. Gương mặt cậu không hề có chút biểu cảm nào. Hôm qua cùng đi chơi, tớ để ý gương mặt cậu có rất nhiều tâm trạng. Nhưng hôm nay nó hoàn toàn trống rỗng.
- Thì có nghĩa là tôi không có chuyện gì – Raindy ngồi dậy định bỏ đi.
Nhưng bàn tay khỏe khoán của Min Won đã kéo tay Raindy lại. Kéo cô sát lại mình. Rất gần!!!
- Không đâu. Tôi không cảm thấy như vậy.
- Cậu cảm thấy gì không liên quan đế tôi – Raindy cố giằng tay mình ra khỏi tay Min Won.
- Khi gương mặt cậu biểu lộ tâm trạng. Tớ có thể thấy được cậu đang vui, đang buồn hay đang trăn trở chuyện gì. Nhưng khi nó hoàn toàn phẳng lặng và trống rỗng thì tớ biết cậu đang gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
- Đừng có nói giống như cậu hiểu tôi lắm – Raindy tức giận dùng hết sức để thoát khỏi tay Min Won. Cô không ngờ lần này cậu ta lại buông tay thật. Lỡ đà. Raindy té ra phía sau và. Min Won kéo cô lại nhưng cậu bị Raindy kéo ngã theo.
Và bây giờ Raindy đang nằm bên dưới. Còn Min Won đang ở ngay phía trên cô. Họ chỉ còn cách nhau vài milimet. Cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà toát ra từ người Min Won.
- Tim mình… sao thế này? – Raindy nghĩ thầm. Cô cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người. Tim cô nhói lên nhưng không phải là cái cảm giác tê buốt. Raindy còn chưa biết cảm giác này chính là RUNG ĐỘNG!!!
- Hai người đang làm gì vậy? – Tiếng Shin giận dữ.
Cả Raindy và Min Won đều bối rồi. Hai người không dám nhìn thẳng vào nhau nữa. Vụng về đứng dậy rồi quay lưng vào nhau. Người chỉnh lại cổ áo, người vuốt tóc.
Shin tức giận lao tới nắm cổ áo Min Won. Tay cuộn thành đấm, không ngần ngại dáng cho Min Won một đấm đau điếng.
- Thằng khốn. Mày làm gì Rain – Shin gầm gừ như một con mãnh thú.
- Tao làm gì liên quan gì đến mày? – Cũng không vừa. Ma Vương ăn miếng trả miếng. Lao đến đấm Shin một cái làm Shin lùi lại máy bước.
- Rain là của tao – Shin quát lên.
- Cậu ấy đã nhận lời mày chưa hả? – Min Won gằn giọng. Gương mặt đanh lại.
- Dù chưa nhưng mày cũng không được tới gần Rain.
- Tao với mày đúng là có duyên. Luôn thích cùng một người. Lần trước mày đã thắng nhưng lần này tao không thua mày đâu – Min Won nở một nụ cười nửa miệng hút hồn người.
- Mày nói cái gì? Chính mày đã cướp Bo Ra từ tay tao, bây giờ còn nói kiểu đó sao?
- Tao không cướp Bo Ra của mày – Min Won quát lên.
- Ừ đúng! Là Bo Ra tự rời bỏ tao để đến với mày – Shin cười chua chát.
- Thằng ngu! Bo Ra chưa bao giờ bỏ mày để đến với tao cả. Không lâu nữa đâu, mày sẽ biết được sự thật – Min Won nghĩ thầm rồi lẳng lặng bỏ đi.
Hai con mãnh thú gầm ghè cấu xé nhau thế mà Raindy không một chút quan tâm. Dửng dưng đến đáng giận! Cô đang đứng tí tay vô lan can hút thuốc ngon lành.
Shin cũng bắt đầu lúng túng. Vì Raindy đã biết được rằng cậu thích cô.
- Tôi… - Shin ngại chín mặt.
- Cậu thích tôi sao? – Raindy hỏi một cách thẳng thừng.
- Có thể.
Raindy chỉ cười nhạt. Vứt điếu thuốc rồi bỏ đi.
- Tại sao khi nhìn thấy Min Won và Rain như vậy lòng mình lại khó chịu thế này cơ chứ?
- Mình thích Rain sao? Mình đã quên Bo Ra chưa? Đã quên chưa nhỉ?
Shin đứng thẫn thờ hỏi lòng mình. Nhưng vẫn chưa có câu trả lời.
Chương 8
Một tuần sau
Đã một tuần trôi qua từ cái ngày trái tim Raindy biết rung động. Cô cũng không nhớ gì về cảm giác lúc đó (trí nhớ của Raindy tương đối tốt)
Một tuần đã qua trong yên bình (đối với Raindy). Nhưng hai cô bạn nhí nhảnh của Raindy lại ít cười hơn.
Anna buồn vì Ji Hoo đã biết mất một tuần. Không đến trường, điện thoại thì không bắt máy. Điều này thì Raindy biết.
Nhưng cô không hiểu cô bạn Mita của mình buồn vì chuyện gì.
Shin đã trở nên thận trọng hơn khi tiếp xúc với Raindy, vì cậu còn chưa xác định rõ tình cảm của mình. Căn bản là Shin chưa muốn quên Bo Ra.
Min Won vẫn xoay vòng quanh Raindy như trái đất xoay quanh mặt trời. Luôn quan tâm Raindy. Nhìn vào ai cũng biết cậu ta thích Raindy, nhưng Min Won tuyệt nhiên không hề nói lời thích hay yêu với Raindy.
Phần Raindy, cô không lên sân thượng chỉ để để hút thuốc nữa. Mà trong lòng còn có một chút “mục đích khác”. Cô biết Min Won sẽ lên sân thượng tìm cô. Và không biết từ khi nào, Raindy bắt đầu có cảm giác MONG ĐỢI.
8:00PM
Mita đang ở phòng khách cắm hoa để trang trí. Còn Raindy đang ở trên phòng. Anna thì đã đi ngủ (ngủ gì mà sớm thế không biết)
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mita nhanh nhẩu chạy ra mở cổng.
Sửng sốt…
Giật mình…
Ngạc nhiên…
Vui mừng…
Người đang đứng trước mặt Mita là Robert.
- Em vẫn còn nhớ anh đấy chứ? – Robert trêu trọc.
- Tất nhiên rồi. Em còn tưởng anh quên em rồi đấy – Mita cười tươi.
- Vì bận nhiều việc quá nên không đến gặp em được thôi. Chứ anh làm sao quên con nợ của anh được.
- Con nợ???
- Em quên rồi sao? Hôm đó em nói nếu anh đi chơi cùng em sẽ trả anh gấp 10 lần thu nhập một ngày của anh mà.
- Hôm nay anh đến để đòi nợ à? – Giọng Mita thoáng buồn.
- Đương nhiên! Phải đòi chứ.
- Thế thu nhập một ngày của anh là bao nhiêu? – Mita thất vọng ra mặt. Rõ ràng là cô đang hụt hẫng.
- Để xem nào! Đối với anh thứ quý nhất là thời gian. Anh đã làm việc cật lực 3 tháng không nghỉ ngơi chỉ để có được một ngày nghỉ hôm đó. Em nợ anh 10 lần thời gian anh đi chơi cùng em đấy. Nói cách khác, em nợ anh 10 buổi đi chơi.
Mặt Mita sáng bừng. Cô gần như sắp hét lên vì vui mừng.
- Anh ấy nói mình nợ anh ấy 10 buổi đi chơi. Anh ấy nói hôm nay anh ấy đến đòi nợ. Thế có nghĩa là tối nay mình sẽ đi chơi với anh ấy. Tuyệt quá!!! – Tâm trí Mita đang nhảy múa vui mừng. Trái tim thì khỏi bàn. Cá là Robert cũng có thể nghe thấy tiếng tim cô đập.
- Em vô thay đồ, anh đợi em chút nha! – Không đợi Robert mở lời, Mita nhanh nhẩu “phi” ngay vô nhà.
Robert nhìn theo Mita, cười vui vẻ.
- Đáng yêu quá! – Robert nói.
Nãy giờ Raindy ở trên phòng đã nhìn thấy tất cả. Chuyện là cô nàng đang đứng ngoài lan can hút thuốc và vô tình chộp được cảnh này. Tuy không nghe được câu chuyện nhưng nhìn cử chỉ của Mita và cái cách Mita luống cuống chạy vào nhà thì Raindy đã hiểu.
- Hóa ra mấy ngày qua Mita buồn vì anh chàng này. Cô bạn của tôi biết yêu rồi cơ đấy! – Raindy cười. Một nụ cười nhạt nhưng chứa đựng sự yêu thương.
Cửa phòng Raindy bị đập như muốn phá cửa.
- Rain à, tớ mặc như thế này được không? Có đẹp không? Có đơn giản quá không? – Mita hỏi ngay lập tức khi Raindy vừa mở cửa. Trước đây việc ăn mặc như thế nào Mita luôn hỏi Anna, nhưng hôm nay Anna đang ngủ nên cô phải hỏi Raindy.
Mita đang mặc trên người chiếc đầm bầu tay dài, cổ sơmi màu cà phê sữa. Đeo thắt lưng obi màu đen. Mang một đôi boss đen đế bằng. Kèm theo là chiếc túi sách cỡ lớn. Vì chiều cao của Mita khá lí tưởng (con lai mà) nên dù mặc đầm bầu và mang boss thấp nhìn cô cũng không bị “lùn”.
Raindy nhìn cô bạn mình một lượt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên.
- Thế nào? Cho tớ ý kiến đi! Có phải đơn giản quá không?
- Cậu không biết phụ nữ đẹp nhất khi họ đang yêu sao?
- Ai… yêu… hồi… nào? – Mita lúng túng thấy rõ.
- Nhớ mang theo áo khoác. Trời sẽ lạnh hơn đó! – Raindy nhắc nhở. Raindy có cái thói quen trả lời câu hỏi của người khác bằng một câu hỏi còn không nữa thì lơ đẹp câu hỏi của họ luôn (cái này giống mình ^^)
- Ừ, tớ biết rồi. Tớ đi đây.
Mita vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
- Sao Rain biết mình đi ra ngoài mà dặn mang áo khoác nhỉ?
Robert đang đứng dựa vào xe. Trông anh không có vẻ gì đang đợi chờ trong mệt mỏi. Rõ ràng đang đợi chờ trong hạnh phục. Những người đi qua đều có cùng một suy nghĩ “anh chàng kia chắc đang đợi bạn gái mình”, vì trông mặt Robert sáng rực thế kia cơ mà.
- Anh đợi lâu không?
- Anh…
- Anh sao vậy? – Mita hơi lo lắng.
- Em… xinh quá! Làm… anh bị… khớp – Các bạn thấy mặt trời mọc vào 8h tối bao giờ chưa? Nó đang mọc sờ sờ trên cổ Robert kìa. Ánh đèn trong nhà hắt ra không quá sáng. Nhưng đủ sáng để Mita thấy rõ cái “mặt trời bé con” kia.
Mita bật cười khúc khíc.
Thì đúng là Mita xinh thật mà. Phải nói là hoàn hảo mới đúng.
Robert mở cửa xe cho Mita. Anh chàng rất ra dáng một quý ông lịch thiệp.
- Mình đi đâu hả anh? – Mita háo hức hỏi khi Robert khởi động xe.
- Tham gia một bữa tiệc.
- Tiệc? Sao anh không nói sớm? Em ăn mặc thế này sao mà dự tiệc được? Mọi người sẽ cười anh đấy.
- Chỉ là một bữa tiệc nướng thịt ngoài trời thôi. Toàn là đám bạn hồi học cấp ba của anh. Không phải party sự kiện đâu, em đừng lo – Robert nhìn Mita cười hiền.
- Nghe tuyệt quá anh ạ! – Mita cười típ mắt (ăn cắp bản quyền của Ji Hoo) ...