Chương 12:
Sáng ngày hôm sau, Dương dậy từ khi rất sớm, chắc có ý định bỏ luôn thói “Mèo lười” luôn. Hôm qua mải nghĩ cộng với “trăng thanh gió mát”, nên cô ngủ trên xích đu lúc nào không hay. Bây giờ dậy không hiểu sao mình lại nằm ở trên giường rồi. Cô đi vệ sinh cá nhân xong rồi sắp xếp hành lí, tối qua cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì hết cả.
Cô lôi từ trong tủ ra một cái ba lô chuyên dùng cho việc đi cắm trại và picnic. Chạy vào nhà tắm, mở chiếc tủ sau tấm gương ra, cô lấy một lọ kem đánh răng và một cái bàn chải mới. Lấy thêm từ trong tủ đựng đồ khoảng 3,4 bộ quần áo: một cái quần short trắng, một cái áo ba lỗ xanh dương, một bộ váy đi biển dài gần tới đầu gối, … cô sắp xếp gọn gàng đống quần áo ấy vào đáy ba lô. Bên trên là mấy cuốn tiểu thuyết và truyện tranh Conan. Trên nữa là mấy thứa đồ dùng cá nhân, và cuối cùng, đỉnh ba lô chứa toàn là kẹo. Kẹo singum, kẹo ngậm, kẹo mút, bim bim…. Trông cái ba lô này chẳng khác nào một tiệm tạp hóa cả.
Xong đâu đó, cô lấy một chiếc áo sơ mi caro cộc tay và một cái quần thô màu đen bó rồi chạy vào nhà tắm thay đồ. Bộ đồ này càng làm tôn lên làn da trắng và mịn màng như em bé của cô. Trông cô tuy giản dị nhưng lại đẹp vô cùng. Khoác ba lô, cô khóa cửa cần thận. Hôm nay cô định bụng tới đón Vũ rồi cả hai sẽ tập trung ở sân trường. Có lẽ anh sẽ rất ngạc nhiên vì mọi lần cô luôn bị anh phàn nàn về thói “mèo lười” của mình.
Hôm nay là một ngày mùa thu rất đỗi bình thường. Trời vẫn trong xanh, gió vẫn thổi, cây vẫn đu đưa theo điệu nhạc của gió mà từ lâu nó đã làm như vậy như một bản năng khi ra đời. Hai mươi phút sau, chiếc xe của cô đỗ trước của kí túc xá. Đây là lần đầu tiên cô vào khu kí túc xá này. Trong nó có vẻ đã cũ. Những vệt rêu xanh rờn trên những bức tường sơn màu vàng. Hành lang. Nơi in dấu bàn chân của biết bao con người. Phải rồi, cô cũng chẳng thể nào biết nổi đã có bao nhiêu người lớn lên và thành tài từ cái trường này nữa. Nghe nói hàng năm tới ngày Nhà giáo đều có các cựu học sinh giờ đã là ông này bà nọ về thăm trường. Cô ven theo những hành lang dài và cũ ấy. Phòng của anh ở đâu nhỉ? Phải rồi. Phòng 208. Cô reo thầm trong bụng. Bước chân của cô ngày càng nhanh hơn.
206 … 207 … 208.
- A. Đây rồi. Không biết hắn đã dậy chưa nhỉ?
Cô đưa tay định gõ cửa thì cánh của đó bật mở. Và thứ bị cô cốc không phải cái cửa màu xanh cũ kĩ kia mà là cái gì đó cứng cứng. Phải rồi. Đó chính là đầu của Vũ. Dương ngớ người. Vũ lập tức nhăn mặt. Đang định đi đón cô mà không ngờ “heo con” đã đứng sẵn ở cửa và cho anh ăn ngay mấy trưởng vào đầu nữa.
- Á. …xin lỗi cậu. Cậu không sao chứ?
Vũ không đáp mà chỉ đứng yên nhăn mặt nhíu mày. Dương thấy vậy liền nuốt nước bọt khan rồi lên tiếng bao biện;
- Cũng tại cậu mở cửa bất ngờ quá thôi. Sao lại mở cửa đúng lúc tôi định gõ chứ. – Dương nói mà mắt cứ nhìn chân chân xuống đất.
- Bao biện cũng không biết bao biện. Sáng sớm tới đây làm gì?
Vũ nói thẳng luôn mà chẳng thèm giấu giếm giúp cô. Thấy Vũ nói vậy, Dương khảng khái ngẩng đầu đáp:
- Bộ không biết hả, định rủ cậu cùng đi tập trung thôi.
- Vậy thì đi thôi.
Dứt lời, Vũ khóa cửa rồi lôi Dương đi theo.
- Buông ra
Dương cựa mạnh, Vũ bị bất ngờ nên đã để tuột cô ra. Do đó mông cô tiếp đất ngon lành. Đau ê ẩm, Dương đành phải đứng dậy. Vũ thấy vậy thì bất giác cười mỉm. Dương nhìn thấy nụ cười ấy nên cảm thấy không vui bèn nói:
- Con trai gì mà, thấy con gái ngã còn đứng cười chớ. – Dương lầm bầm.
- Đáng đời. – Vũ đáp
- Cậu nói cái gì? – Cô hét lên
Vũ nhún vai một cái rồi bình thản bước tiếp. Dương thấy ai kia không thèm đôi co với mình nữa thì cũng ngồi dậy rồi lóc cóc chạy theo hỏi:
- Bộ cậu không cho tôi vào nhà một chút hả?
- Hay cậu giấu gái trong đó sợ tôi phát hiện vậy? – cô cười nham hiểm
Vũ lập tức đứng khựng lại. Giấu gái sao. Cô không nhận ra rằng từ đó rất ám muội sao. Đen mặt, Vũ ném một cái lườm sắc lạnh về phía người con gái đang lẽo đẽo đi đằng sau. Dương nhìn thấy vậy thì có chút sợ. Hắn ta giận rồi à? Có lẽ từ ngữ cô dùng hơi quá. Biết mình thất thố, cô liền cười trừ.
- Hì … Ây da, 5 rưỡi rồi, đi nhanh thôi kẻo muộn.
Dương đánh trống lảng rồi kéo tay Vũ đi thật nhanh. Quả thực nếu còn đứng đó nhìn khuôn mặt ông cụ ấy của anh một giây nào nữa thì cô nhũn thành nước mất. Ánh mắt ấy rất lạnh lùng, những qua đó, cô có thể nhận ra đủ sắc thái tình cảm. Và quan trọng hơn hết, nó có một sức hút kì lạ. Cô sợ mình không thể chống nổi ánh mắt ấy được nữa.
Ra tới chỗ tập kết, Dương nhận ra không chỉ có một mình cô dậy sớm. Mà hầu như, học sinh toàn trường đã đông đủ cả rồi. Cô ngớ người trước cảnh tượng nhộn nhịp ấy, ai cũng tranh thủ nói chuyện, có người còn bàn về vịnh nữa. Có lẽ họ được nghe tới Một trong bảy kì quan thiên nhiên mới của thế giới nhiều rồi. Được ngày dậy sớm, tưởng là có thể tới xí chỗ trước một tí, coi như chứng minh mình không phải một con mèo lười thuần chủng, ai dè,… Dương khóc mà không ra tiếng.
Tâm đang đứng chém gió chém bão với mấy người con gái trong lớp thì nhận thấy Dương và Vũ đã tới. Cô liền “dã từ” bọn bạn “đồng bào” chuyên hóng hớt để chạy tới chỗ Dương.
- Dương, Vũ! Hai cậu tới rồi à
- Ừ. – Dương đáp gọn lỏn, còn Vũ thì vẫn đứng như tượng.
Tâm cũng không lấy làm lạ trước thái độ của Vũ vì từ trước tới nay anh đều vậy. Nếu anh mà trả lời cô thì đó mới là điều bất thường đó. Nhìn xuống tay của Dương. Cô há hốc miệng khi nhận ra hai người họ đang nắm tay nhau.
- Hai người….hai người….. – Tâm ngạc nhiên tới nỗi không thể thốt nên lời.
- Có chuyện gì thế? – Dương hỏi.
Tâm không đáp mà chỉ trỏ ngón tay. Dương nhìn về phía cô chỉ. Nhận ra mình đang nắm tay Vũ, chặt, rất chặt thì thoáng giật mình. Cô vội buông tay của anh ra. Mặt Dương lại bắt đầu đỏ như gấc chín. Vũ thì chỉ nhếch mép một tí. Không hiểu sao, trông cô lúc này, anh lại thấy rất buồn cười. Có lẽ đây là một hình ảnh hiếm gặp chăng? Cùng lúc đó, tiếng loa thông báo vang lên.
- Các em chú ý, đã tới giờ xuất phát, các em nhanh chóng tìm xe của lớp mình và ổn định chỗ ngồi. 15 phút nữa toàn trường sẽ tiến tới vịnh Hạ Long, một trong 7 di sản thiên nhiên đẹp nhất Thế Giới.
- Yeah! Yeah!…
Xung quanh cô có rất nhiều người đang tung hô một cách phấn khích. Có cớ để chuồn, Dương đẩy đẩy Tâm đi tìm xe của lớp mình. Tâm vẫn đang trong tình trạng có thể đút vừa một quả dưa đỏ vào miệng nên cô phải gắng sức lắm mới đẩy được Tiểu Lam đi. Vừa đẩy Tâm đi, cô vừa ngoái đầu lại nói với Vũ
- Đi thôi. Sắp muộn rồi
Vậy là ba người lóc cóc đi tìm xe của mình. Năm phút sau, họ đã yên vị trên ghế xe mà họ vất vả lắm mới tìm thấy. Xe của lớp 11A1 là xe số 03. Theo thói quen, Dương chọn ghế cuối cùng, gần cửa sổ. Tâm theo sau thấy vậy liền nói.
- Tớ say xe, cậu cho tớ ngồi gần cửa sổ đi.
- Say xe sao không lên đầu xe mà ngồi.
- Ngồi đây nói chuyện với cậu vui hơn.
Dù không muốn, nhưng cô vẫn phải nhường cho con bạn (tạm gọi là) thân của mình chiếc ghế yêu quý. Được một lúc sau, cô thấy Vũ lù lù đi vào. Anh chọn ghế ngay cạnh cô. Tuy nhiên, giữa anh và cô đã có một bức tường an toàn. Đó chính là chiếc ba lô quá cỡ. Do đút nhiều đồ quá nên cô không thể treo nó lên giá được. Đành phải để tạm ở ghế kế bên. Quyên cũng vào ngay sau đó, cô ta nhìn cái ba lô rồi đành chẹp miệng và chọn ghế ngay bên trên Vũ để ngồi. Ngồi trên xe được khoảng 10 phút, xe bắt đầu chuyển bánh. Theo như cô biết, từ Thành Phố Hà Nội, theo tuyến đường 5 tới Ngã ba Sài Đồng, rồi từ Sài Đồng qua Bắc Ninh, theo đường 18 lên Phả Lại, qua Chí Linh, Đông Triều và Uông Bí mới tới Hạ Long. Đó là con đường ngắn nhất. Nếu đúng như vậy, đoàn xe của trường sẽ phải vượt qua 155km, tức là khoảng hai tiếng rưỡi. Còn trừ trường hợp tài xế muốn mua đường thì cô không thể đoán trước được.
Đường đi khá êm, chỉ có những con đường cao tốc lát nhựa mượt mà. Dương thản nhiên bỏ hết kẹo và bim bim trong cặp ra “xử lí”.
Một tiếng sau, cảnh ngắm cũng đã chán, kẹo ăn cũng ngán luôn rồi, “căng da bụng thì trùng da mắt”, ăn rồi thì phải ngủ, cô bỗng cảm thấy hơi mệt, đôi mắt không chịu nghe lời cứ dần dần khép lại. Dương bèn bỏ ba lô xuống nền xe ô tô và nằm trên ghế ngủ. Cái ba lô bây giờ đã giảm được một khối trọng lượng đáng kể, nhưng do chứa toàn đồ nhẹ nên thỉnh thoảng có xê dịch lung tung trên sàn xe. Để như vậy cũng không ổn, cô lấy chân cắp chúng trở lại ghế xe, còn mình thì lại bắt đầu ngủ ngon lành.
Gần hai tiếng sau, chiếc xe dần dần dừng lại. Sự giảm tốc độ của xe khiến cô và tất cả những thành viên khác trên xe dần tỉnh ngủ. Thì ra đoàn đã đến Hạ Long. Bên trên còn có vài bạn thích thú reo lên: “Nhìn kìa, nhìn kìa, biển đây rồi”, “Cầu kìa, cầu kìa, cầu dài nhất Đông Nam Á, Cầu Bãi Cháy!”. Cô ngáp dài một tiếng rồi cũng dần tỉnh lại. Bên tai vang lên một giọng nam lạnh lùng:
- Ngủ ngon không?
Dương giật mình quay ngoắt sang bên cạnh. Vũ. Sao lại thế này? Chẳng lẽ cô đã dựa vào anh ta ngủ suốt đường đi sao? Rõ ràng là cô ngủ trên ghế cơ mà. Lệ rơi đầy mặt, Dương thề sau này sẽ “cai” thói mộng du.
- May mà trời không mưa và cũng không có nước.
Wtf? Hắn đang nói cái gì thế? Tên biến thái. Thôi được, cô thừa nhận là “đôi khi” cô cũng hay mộng du, nhưng rơi nước xuân thì chưa hề nha. Ngượng quá cô bèn quay mặt đi lẩm bẩm. Cô ngẩng đầu lên nhìn tất cả mọi người trên xe, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Có lẽ họ đang nhìn một vật thể lạ từ sao Hỏa rơi xuống thì đúng hơn. Trong đó còn có một ánh mắt thù địch của một bạn ghế trên. Ây da, chỉ là ngủ quên trên xe thôi mà, có cần thiết phải “long trọng” như thế không? Mà có phải chỉ mình cô ngủ thôi đâu.
Ngượng ngùng, cô quay sang phía Tâm. Hoảng hốt lần hai. Tâm sao trông thê thảm thế kia, bộ trên xe vừa rồi có cướp hả? Cô vội vàng chạy ra phía đó hỏi.
- Tâm, cậu sao vậy?
- Say xe……….ọe…………
Tâm chỉ kịp trả lời cô một cách ngắn gọn rồi lại chú “mỏ” vào cái bao bì nilon hai ngìn một lạng ấy và nôn thốc nôn tháo. Nhìn vào đó cô còn có thể đọc tên vanh vách thực đơn bữa sáng của Tâm cơ. Dương thấy cũng thương Tâm nên liền lại gần đỡ cô xuống xe.
- Tới nơi rồi, xuống thôi.
Xuống tới nơi, cô choáng luôn trước cảnh đẹp của vịnh Hạ Long. Quả không hổ danh là một trong bảy kì quan thiên nhiên mới của thế giới. Từ trên cao nhìn xuống, vịnh Hạ Long như một bức tranh thủy mặc khổng lồ vô cùng sống động với hàng ngàn đảo đá. Có chỗ thì quây quần, tụ lại xúm xít chen chân, có chỗ lại tách rời riêng biệt tạo những nét chấm phá cực kỳ tài nghệ.
Dưới bàn tay khéo léo, tài hoa của tạo hóa, các đảo đá vô tri, tĩnh lặng trở thành những nhân vật sống động, thân thuộc với con người. Đảo thì giống như đôi gà bên nhau chờn vờn trên sóng nước (hòn Trống Mái), đảo lại giống một chú rùa khổng lồ lim dim ngủ (hòn Rùa) hay như một vị sư già đang chắp tay hướng ra mặt biển tụng kinh niệm Phật (hòn Ông Sư).
...