• Bài viết :
Truyện Cơn Mưa Ngang Qua Full
• Post By :
Mr10_9x
• Lượt xem:
1355
• Mục:
Truyện Hay
• Chia sẻ :
Cám ơn anh vì anh đã ko làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anh nghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh biết em sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!"
Tôi: ừ, anh biết...em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ ko sao hết cả! em sẽ sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười :"Đồ nói dối, bệnh của em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu..."
Tôi: Ừ...nhưng em đừng nghĩ nhiều làm gì...hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý
Em: Anh mong em sống như vậy thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó...
Em: Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em, tôi không hỏi thêm gì nữa...(Có lẽ lúc này là lúc mình lơ đãng nhất, trong đầu biết bao nhiêu là suy nghĩ về em, về căn bệnh của em nhưng tôi lại hoàn toàn không hỏi em thêm 1 câu hỏi nào nữa...)
Tôi im lặng nhìn về phía bên kia đường, một căn nhà đã đóng cửa...
Tôi khẽ hôn lên chán em...rồi nói:
"Yến này! Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy"
Em: Em buồn ngủ anh ạ!
Tôi : Không được ngủ, tối nay em gạ anh đi dạo mà...
Em : Vậy cõng em, em mới đi...
Lần này tôi tự nguyện cõng em...
Hai đứa ướt như chuột cõng nhau đi trên vỉa hè khiến bao con mắt phải ngó nhìn!
Em: Anh à, em hạnh phúc!
Tôi: Ừ...anh cũng thế (thực ra tôi cũng ko biết là có phải như vậy ko, nhưng tôi vẫn cứ đáp lại em như vậy"
Em: Em vui lắm, chúng mình đi đến chỗ đông người nhé, cho bọn họ thấy, tối nay em là người hạnh phúc nhất, em được người yêu cõng, được đi dưới mưa cùng người yêu và còn được ăn tối cùng người yêu nữa chứ...
Tôi cười và nói to : Ok! Tối nay em muốn gì cũng đc!
Em: gần 10h rồi, chúng ta sẽ đi đến sáng mai nhé...
Tôi: Ko được, em phải về nghỉ ngơi chứ...
Em: Em nghỉ trên lưng anh là đc rồi, hay anh ko muốn cõng em? Để em xuống đi bộ...
Tôi: Ko phải thế, anh sợ em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa mà!
Em: Em ko sao...
Tôi: Vậy thì qua đêm!
Em: Eo ơi, qua đêm với anh á? Anh đã cưới em đâu?
Tôi: Em nói gì thế, ý anh là chúng mình đi cùng nhau qua đêm...
Em: Ngốc, em đùa đấy!
Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng em giữa dòng người tấp lập mặc cho mọi người nhìn chúng tôi và nghĩ chúng tôi ra sao...lúc này thứ quan trọng nhất với tôi là nụ cười của em...chỉ cần làm em vui, làm em cười, bù đắp được lại những gì em đã mất mát tôi sẽ làm hết...
Đi đến một cái cây, chăng đèn, thấy một đôi đang chụp ảnh...tôi biết ngay là em sẽ đòi tôi chụp ảnh cùng em!
Em:"Lấy máy em chụp, máy em có đèn flash"
Tôi: Ừ, nhưng mà chúng mình chụp thế này sẽ chẳng lấy đc cả cái cây, đứng lui lui ra như đôi kia kìa!
Em: Vâng
Cái đầu tiên chụp thì tôi và em bị mất nửa đầu...
Em cười lớn: Ha Ha, 2 con ma nửa đầu!
Tôi: Để anh chụp cho...
1 cái, 2 cái, 3 cái... 3 cái được 2 cái, 1 cái hỏng...
Em nói : chụp nữa đi anh, chúng mình nhờ đôi kia chụp kìa!
Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ bọn em đc ko ạ!
1,2,3 ...Ok rồi em!
Em: cái này đẹp này!
Tôi: Bắn sang máy cho anh đi
Em: Ko...
Tôi: sao lại ko?
Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em đi...
Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng chả hiểu sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy)
Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!
Tôi cõng em đi hết phố này đến phố khác, cho tới khi lưng mỏi nhừ...tôi đoán giờ cũng phải đến 1,2h sáng rồi...
Em:"Anh ơi, chúng mình về khách sạn đi"
Tôi :" Hả? về đó làm gì? Khách sạn nào" (Mình nghĩ bậy bạ đây)
Em: Về đó cho anh nghỉ? khách sạn em làm đó...
Tôi thực sự cũng rất mệt rồi...
Tôi: Ừ, vậy cũng đc...
Em: Thôi ko cần cõng em nữa, em muốn đi bộ...
Tôi mừng thầm...
Em: Thích quá còn sĩ diện...
Tôi: Em cứ làm anh xấu hổ thôi
Em: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em là người yêu anh mà...!
Tôi chủ động cầm tay em và đi...
Một đôi nam nữ lặng thầm nắm tay nhau đi trên con đường đã vắng người qua lại...
Cả đoạn đường dài về tới khách sạn em hồn nhiên hát như một đứa trẻ, tôi thì im lặng đi cạnh em, thỉnh thoảng khẽ cười và nhìn trộm...
Về tới khách sạn...
Em lấy laptop đưa tôi, đưa tôi vào 1 căn phòng trên tầng 4 và nói: anh vào đó quấn khăn và đưa quần áo em đi giặt và sấy khô cho...
Tôi: Còn em?
Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em ở chung với anh chắc?
Tôi: Ko, ý anh ko phải vậy..
Em: Thôi nhanh lên anh...
Tôi: Ừ, đợi anh một chút...
Em: Em ngồi giường đợi...
Thay xong tôi bước ra...
Em lại cười lớn làm tôi ngại chín mặt : Sao anh gầy thế nhỉ?
Em: Em xuống đây, anh nghỉ đi...
Tôi nằm xuống giường và suy nghĩ về buổi hôm đó...
Suy nghĩ về những gì em nói...về tình cảm của tôi dành cho em...liệu nó có phải tình yêu?
Và nếu là tình yêu thì chúng tôi sẽ ra sao? đi đến đâu?
Tôi vốn là kẻ suy nghĩ nhiều...
Nằm đó một lạt chưa đầy 1 tiếng thì em cầm quần áo đưa tôi và khé kiễng người nói vào tai tôi:"giờ em cũng biết anh mặc màu gì rồi nhé"
Tôi ngại nhưng vẫn cố gắng đáp lại :"Với ai em cũng có thể nói những lời như vậy à?"
Em:"Vâng, nhưng ko phải ai cũng biết em mặc cái đó màu gì như anh đâu"
Tôi ko còn biết nói gì nữa...đi vào nhà tắm và mặc quần áo rồi bước ra...
Em nhảy lên giường và nói : Ngủ thôi chồng yêu!
Tôi: ? Ngủ với em á?
Em: Vâng, vợ chồng mình ngủ với nhau!
Em: Anh hãi à! Nhìn mặt là biết mà, thế mà bảo ...
Tôi: bảo gì?
Em: bảo yêu nhiều rồi!
Tôi: Anh còn nguyên tem...
Em cười to: Em cũng còn thưa ông xã!
Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa...
Em: lên đi mau...
Tôi: Thôi em ngủ trên giường anh ngủ dưới đất...
Em: ko thích! Lên mau (quát tôi)
Tôi: Nhưng mà...
Em: nhưng mà sao? (vẻ mặt nghiêm nghị)
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi khẽ ngồi lên giường...
Em ôm lấy cổ kéo tôi xuống...và đè lên người tôi...
Tôi : Em...em làm gì thế?
Em lại cười lớn: Trông anh kìa...
Tôi: Em biết đấy, chuyện này quá sức tưởng tượng...
Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, đừng có động vào người em...
Tôi thở phào... ôi suýt chết...
Tôi nằm chằn chọc nhìn em ngủ...
Lúc ngủ em giống như một thiên thần vậy...
Thật đẹp...
Dường như tôi bị cái vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và cái tính cách bạo dạn, tinh tế của em lôi cuốn mất rồi...
Có lẽ nào tôi đã yêu em?
Sau đó tôi thiếp đi lúc nào ko biết...
Khi tỉnh dạy thì trời đã sáng rồi...rôi giật mình bật dạy, không còn thấy em bên cạnh nữa...
Nhìn về khắp phía...em đâu rồi?
Đầu giường có 1 tờ giấy gì đó???
Tôi lấy tờ giấy, và đọc...
"Em xin lỗi vì đã ko đánh thức anh dạy...
Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh...
À, hôm qua em giặt quần áo bằng tay cho anh đó, may mà em giặt bằng tay ko thì usb và tiền trong túi anh đã bị nát hết bởi máy giặt...em để tiền về nguyên vị trí cũ rồi...usb em để trong túi laptop! Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô cho anh và để ở túi ngoài laptop của anh đó
Anh này, hãy quên chuyện tối qua và quên em đi nhé!
Em đi đây...đừng cố tìm em!
Em sẽ yêu anh suốt đời!"
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?
Tay run run cầm tờ giấy...
Một cảm giác hụt hẫng vô cùng...sụp người xuống...im lặng...
Tôi vội bật dạy chỉnh quần áo và đi xuống quầy lễ tân...với hi vọng vẫn còn nhìn thấy một thiên thần với tà áo dài đỏ vẫn đứng đó...
Nhưng không...
Nhìn khắp, tôi không còn thấy em nữa...
Vội vã đi hỏi nhân viên quầy lễ tân bằng 1 thái độ cực hoảng hốt và sốt sắng...
Tại sao? Sao không ai nói về cô ấy cho tôi biết? Họ đang dấutôi hay họ không biết thật sự?
Tìm mọi cách hỏi những đồng nghiệp khác, phòng nhân sự rồi cả giám đốc khách sạn về em
Nhưng cuộc đời là vậy...một màu đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn không tìm được một chút gì về em ngoài quê quán, họ tên, ngày sinh từ tay giám đốc khách sạn...
Thẫn thờ bước ra...
Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi chợt nhớ ra rằng em đã nháy máy tôi...
Tôi vội rút điện thoại ra và kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ....
Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc gọi nhỡ nào?
...
Lại thẫn người, tôi hiểu ra rằng em đã xóa số của em trong điện thoại tôi...
...
Bước chân ra khỏi khách sạn...một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má...
Ngồi sụp xuống một gốc cây bên vỉa hè như một kẻ hành khất mất hồn...trước mắt là dòng xe cộ tấp lập...
*Tiếng nhạc chuông*
Có tiếng điện thoại reo, tôi vội rút điện thoại....(Lúc này hi vọng đây là cuộc điện thoại từ em...)
Trên màn hình hiện lên chữ "Quỳnh ST" - (Cô em nhận của tôi ở TT)
Không buồn nghe nhưng đêm qua đã ko về rồi...tôi liền bắt máy
Tôi: Alo, anh đây!
Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!
Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!
Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!
Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ...
Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng...
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại...rồi...
Lại có điện thoại...
"Dung ST" 0
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố em mong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất...
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà...
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về...
-------------------------------
Vài tuần sau, tôi có nhờ ông anh họ làm bên An Ninh đến K/S một lần nữa để hỏi về Yến, kết quả vẫn vậy...
Ngoài Họ Tên, Quê Quán, Ngày tháng năm sinh...tôi không thể tìm được gì nữa...
Tôi vẫn còn nhớ ông anh họ nói lại rằng :" Lão giám đốc bảo con bé ý có người quen xin vào, nhưng mà không phải xin qua tôi mà xin qua phòng nhân sự"
Và dĩ nhiên anh họ tôi đã dò hỏi bên Phòng Nhân Sự nhưng không 1 ai đứng ra nhận...
Phải chăng đây là 1 sự chuẩn bị của cố ấy? Trước khi đi cô ấy đã làm mọi việc để tôi không còn tìm được cô ấy?
Cũng phải, em vẫn là 1 người con gái thông minh, tinh tế như lúc đầu gặp anh...
-------------------------------
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó...
Em nói đúng, dường như cơn mưa mùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau...nhưng sau cơn mưa - khi trời bừng sáng...cũng là lúc em rời xa tôi...
Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em - người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất...
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây...sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi...
Căn bệnh HIV/AIDS đã cư