Đầu Đinh quay người lại, bước dài lê thê, đèn đường vàng vọt, hoa sữa vẫn nồng nàn. Đầu Đinh tự nhiên thấy nhớ, nhớ Xí Xọn quá! Cái vẻ lí lắc ngày thường, cái vô tư lự của cô bé lớp mười hai.
- X…
Đầu Đinh nhìn thấy dáng của Xí Xọn bước xuống xe đằng sau một người. Người đó nhìn mặt non choẹt, chắc là bạn cùng lớp, đi xe đạp, nhưng vẫn rất ra dáng cầm lấy tay Xí Xọn để dỗ dành.
- Ngủ ngon nhé!
Thế là Đầu Đinh không đủ can đảm để cất tiếng gọi to. Tiếng gọi trong cổ họng định bay ra thì bị ghìm lại. Đầu Đinh thở dài.
“Cũng có là gì đâu mà gọi.”
Anh bạn của Xí Xọn quay xe ra về, cô bé hôm nay xinh lạ, áo trắng, váy đồng phục, tóc tết mái, vai đeo balo. Đầu Đinh lại thấy tim mình mềm nhũn. Cô bé này mọi khi chỉ nhác thấy bóng dáng thôi là đã bắt đầu hét to, gọi lớn cái tên Xí Xọn, hay được gọi tắt và viết tắt là X2… nhưng hôm nay thì…
- Anh D2! Anh làm gì ở đây thế?
Cái câu hỏi của cô bé này ngộ ghê. Người ta đến nhà mình, chờ mỏi chân và bị muỗi đốt thì lại thốt ra câu hỏi thản nhiên: “Anh làm gì ở đây thế?”
Đầu Đinh không trả lời, cốc nhẹ vào đầu Xí Xọn một cái, rồi hỏi với vẻ lạnh lùng.
- Tưởng cô quên tôi rồi.
- Hì hì.
Xí Xọn cười, nụ cười giả lảng.
- Em nghỉ việc rồi hả?
- Vâng. Em mới nghỉ chiều nay.
- Sao không cho anh biết?
- …
Xí Xọn chưa về nhà, đi dạo cùng Đầu Đinh một quãng đường dài, vòng ra cả phố. Phố lên đèn từ lâu, vẫn ánh sáng lung linh huyền hoặc và mang tất cả những âm thanh náo động của phố buổi đêm. Có gió thoảng, gió đẩy đưa mùi hoa sữa tràn về bên cánh mũi, Đầu Đinh thấy tay mình trống trải, cô bé đi bên cạnh vẫn im lặng.
- Em vừa đi học về à?
Đầu Đinh vừa định đưa tay ra nắm lấy tay người đi cạnh thì bàn tay đó rụt lại, vội với ra sau túm lấy balo rồi lấy ra trong đó một gói nhỏ. Đầu Đinh nhìn chăm chú, bàn tay khi nãy cũng tự nhiên khép hờ.
- Có quà cho anh này!
Một bánh cupcake nhỏ bằng bàn tay, hình gấu với cái tai và cái miệng ngồ ngộ. Đầu Đinh bối rối. Lần đầu trở nên bối rối nhiều nhất có thể với một cô bé đáng yêu ơi là đáng yêu.
- Cho anh hả?
- Vâng. Quà đầu tay của lớp học làm bánh đó anh!
Xí Xọn cười tít mắt. Chìa ra cái bánh gấu nhỏ gọn lỏn trong lòng bàn tay. Đầu Đinh cầm lấy cái bánh, rồi tay kia đặt lên cầm lấy tay của người cho bánh. Đầu Đinh thỏ thẻ.
- Đi dạo với anh một lúc nữa nhé!
***
Xí Xọn kể cho anh nghe về món quà tặng mẹ mà Xí Xọn đã quyết tâm thực hiện. Là một khóa học làm bánh cơ bản rất con gái và rất thú vị. Rồi đến ngày đó, Xí Xọn sẽ tự tay làm tặng mẹ một cái bánh vừa ngon lại vừa hoành tráng. Chính vì tiêu chí đó mà Xí Xọn đi làm thêm, thật ra công việc làm ở quán Classic hoàn toàn bị giấu mẹ, mẹ mà biết chắc Xí Xọn sẽ chẳng bao giờ được làm. Cứ mỗi ngày, sau khi đi học ở trường thì lẻn ra quán làm việc, cứ thế cứ thế…
- Em lắm trò thật đấy!
Tay Xí Xọn vẫn nằm yên trong tay Đầu Đinh. Trời thu nhiều gió, phố nhỏ thơm lừng mùi hoa sữa, tay Xí Xọn bị gió làm cho lạnh buốt, trong khi tay anh Đầu Đinh thì ấm, ấm lắm. Cái lúc anh ấy cầm lấy bánh từ tay Xí Xọn, cái cảm giác ấm áp cứ lan tỏa, nhẹ nhàng.
- Vì em yêu mẹ em nhất trên đời!!!
Xí Xọn nói hơi to, miệng cứ nhoẻn cười.
- Cái bánh của anh là demo nhé, hôm nay em mới tập tành làm thôi, chắc chưa ngon lắm đâu!
Cô bé lại tít mắt, Đầu Đinh không nói gì, đưa cái bánh cupcake nhỏ xinh lên miệng cắn một miếng. Sau chừng hai phút, D2 gục gặc đầu.
- Không đâu, ngon mà. Em ngoài cái tài gây thương nhớ cho người khác thì cũng có tài làm bánh nữa đúng không?
Đầu Đinh nói nhanh, quay mặt đi chỗ khác. Tự nhiên thấy cái bánh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, cắn mới có mấy miếng vội thôi là đã hết sạch, Xí Xọn đi bên cạnh bông đùa.
- Anh mà cứ cắn nữa là tự cắn vào tay đấy!
Cả hai im lặng. Một thoáng vu vơ bất chợt được gọi tên. Đầu Đinh cùng Xí Xọn đi bộ về phía cổng của cô bé. Xí Xọn rút bàn tay mình khẽ khàng nhất có thể ra khỏi bàn tay to, mạnh mẽ và ấm áp đó. Lần đầu tiên cô bé cũng thấy mình miên man hạnh phúc, cái thứ cảm xúc tinh khôi lan tỏa khắp ngõ ngách con tim một cách nhẹ nhàng.
- Anh về đi nhé! Ngủ ngon!
- Giống như câu hát của bài Cơn gió lạ quá! Lần sau thay vì nói thì em hát cho anh nghe đoạn này nhé!
Đầu Đinh xoa xoa tóc mái, nhưng bất giác rụt tay lại, vì cô bé hôm nay tết tóc mái một bên, nhìn như nàng công chúa tóc mây xinh xắn.
Sau khi Xí Xọn quay lưng đi về phía cửa nhà, Đầu Đinh có nhắn đi cho cô bé một tin nhắn vội.
“Anh cũng nghỉ làm ở Classic rồi, chăm chỉ học làm bánh và ôn tập tốt cho kì thi cuối cấp nhé! Khi nào muốn nhìn thấy mặt em để bắt nạt anh sẽ ghé qua trường. À mà cái cậu đưa em về chắc chỉ là bạn bình thường thôi đúng không?”
Xí Xọn đọc tin nhắn rồi mỉm cười. Đêm hôm đó trước khi đi ngủ Xí Xọn cũng ghi tên D2 vào Nhật ký, những dòng chữ nắn nót đầu tiên cho một ngày đầu tiên bắt đầu một cái gì đó… vu vơ.
Một mối quan hệ vu vơ, một tình cảm vu vơ khó định hình. Nhưng biết chắc là vui khi nhìn thấy con người đó, ấm áp và tin tưởng khi người đó dắt tay đi qua nhiều con phố, để có thể đến một ngày nào đó, niềm tin đủ lớn và suy nghĩ đủ trưởng thành, hy vọng rằng có thể an nhiên nói yêu và nép mình vào người đó. Còn bây giờ, thích thì thích thôi, vu vơ cũng mới chỉ là vu vơ thôi!
“Đầu Đinh đáng ghét đã dám nắm tay Xí Xọn. Xí Xọn sẽ cố gắng học thật tốt để có thể bắt nạt lại Đầu Đinh. Vì X2 và D2 đều không cùng làm ở Classic nữa nên X2 sẽ nhớ D2 và Classic nhiều nhiều lắm!”