• Bài viết :
Vương quốc trên gác xép
• Post By :
Mr10_9x
• Lượt xem:
760
• Mục:
Trà sữa cho tâm hồn
• Chia sẻ :
"Xong rồi, anh cứ ở nhà đợi tin tức đi". Mộ Thiện nở nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ vài ngày nữa, Từ thị sẽ tự dâng tiền đến".
Rời khỏi phòng khám, tâm trạng Mộ Thiện vô cùng nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho thư ký của công ty, bảo thư ký ngày mai tiếp tục gửi thông báo đòi nợ tới Từ thị.
"Đúng rồi, cô hãy nhớ vô tình nói với bên đó, giám đốc Mộ đến giờ vẫn chưa hết hoảng sợ. Hãy phát huy hết tinh thần buôn dưa lê của cô, miêu tả càng thê thảm càng tốt".
"Giám đốc Mộ". Thư ký cảm thấy hơi kỳ lạ: "Chị yên tâm đi, cứ giao cho em".
Mộ Thiện lái xe trong đêm tối, ngón tay thon thả của cô gõ nhẹ lên vô lăng, khóe miệng cô ẩn hiện nụ cười khinh miệt.
Từ thị không những nợ cô tiền không chịu thanh toán còn dùng cô làm lá chắn đẩy về phía mũi nhọn của đám công nhân. Bọn họ muốn làm ô uế thanh danh của cô, đúng là xấu xa hết chỗ nói.
Sau khi Mộ Thiện rời khỏi phòng khám, Đại Tiếu lại chìm trong hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra.
Lúc nghe nói người thân của đám anh em bị Từ thị lừa đảo, họ đã kiện lên tổ chức trọng tài lao động nhưng không thể khởi tố vì thiếu chứng cứ, Đại Tiếu tức giận kêu gọi anh em đi bao vây Mộ Thiện, vì cô ta chính là người đề ra sách lược cho Từ thị.
Ai ngờ khi Đại Tiếu đi dép lê tới công ty Mộ Thiện, cô chăm chú nhìn anh ta hồi lâu rồi mời anh ta vào văn phòng của cô.
Đại Tiếu còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, người phụ nữ trước mặt nói với anh ta bằng một giọng bí hiểm: Không sao, anh cứ đi gây chuyện. Cảnh sát ư? Cảnh sát chẳng hề muốn can thiệp đến những vụ liên quan đến quần chúng. Anh ta chỉ cần cử người chặn ở trên đường, để cảnh sát có thể thuận nước lật thuyền. Đợi cảnh sát tới nơi, chúng ta đã xong việc từ lâu rồi.
Vậy là Đại Tiếu cũng người phụ nữ đó liên thủ, diễn một màn kịch đầy kích thích. Đại Tiêu suy tư một hồi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi anh ta giật mình tỉnh giấc, anh ta sợ đến mức hồn xiêu phách tán.
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng buổi chiều mới tẩn cho anh ta một trận lúc này đang đứng bên cạnh giường của anh ta. Họ mặt sắt đen sì giống Diêm La hiện thân.
Người đàn ông được gọi là "Anh Châu" đứng đằng sau bọn họ, cười híp mắt với Đại Tiếu.
Giọng Đại Tiếu hơi lạc đi: "Châu...Anh Châu, tôi sẽ không đi thành đông nữa...Tôi, tôi ở đây chữa trị...".
"Anh Châu" nhìn chằm chằm vào gương mặt thảm hại của anh ta, ngữ khí rất ôn hòa: "Tôi xin lỗi, chiều hôm nay tôi ra tay hơi nặng, tôi sẽ lo hết tiền viện phí của các anh".
Đại Tiếu sợ chết khiếp khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của "Anh Châu", anh ta vội từ chối: "Không cần đâu".
Anh Châu cười cười: "Lúc chiều tôi đã có cảm giác các người không bình thường. Lão đại tôi muốn biết, anh và người phụ nữ đó rốt cuộc có âm mưu gì?"
Lão đại? "Anh Châu" còn có lão đại sao?
Lúc này Đại Tiếu mới chú ý đến người đàn ông ngồi đằng sau "Anh Châu". Bởi vì phòng bệnh rất tối nên Đại Tiếu chỉ có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc âu phục ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa tồi tàn.
Đại Tiếu làm sao dám dấu diếm, anh ta liền kể hết mọi chuyện.
Người đàn ông đó từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, không hề mở miệng, không biết anh ta nghĩ gì.
Anh Châu thò tay vào túi áo Đại Tiếu, tìm thấy một tấm danh thiếp từ trong đống tiền lẻ rồi đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông lúc này mới động đậy, anh ta cầm tờ danh thiếp, đứng dậy đi ra chỗ sáng cúi đầu xem danh thiếp. Ngón tay dài sạch sẽ của anh ta nhẹ nhàng vuốt phẳng mép tấm danh thiếp.
Người đàn ông trẻ hơn Đại Tiếu tưởng tượng, dáng người anh ta có vẻ gầy gò.
Khi nhìn rõ diện mạo của anh ta, Đại Tiếu hơi sững sờ. Anh ta thấy người đàn ông này hoàn toàn khác với những người anh ta từng gặp. Gương mặt của anh ta khiến Đại Tiếu liên tưởng tới ánh trăng sáng trong đêm rằm. Nhưng khi người đàn ông đưa mắt về phía anh ta, anh ta cảm thấy bản thân như bị dìm xuống làn nước băng giá.
Sau đó, Đại Tiếu thấy người đàn ông tuấn tú không giống người phàm trần đó hơi nhếch mép. Anh ta đưa tay bỏ tấm danh thiếp nhàu nát còn dính cả vết máu khô vào túi áo comple được may cắt rất tinh xảo vừa vặn.
0
Chương 2 - Cha con Đinh Thị
Nhìn bề ngoài, Mộ Thiện là một người phụ nữ long lanh lóng lánh như đồ trang sức.
Cô có thân hình gợi cảm hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp, trang điểm tinh tế. Rất nhiều người lần đầu nhìn thấy cô đều đoán cô sống dựa vào đàn ông, mở công ty hay chơi cổ phiếu chỉ là trò tiêu khiển của cô.
Trên thực tế, vào một buổi sáng sớm, Mộ Thiện mặc một áo T-shirt thùng thình, đầu tóc rối loạn như ổ gà, cô đứng trong nhà vệ sinh, miệng còn đầy bọt kem đánh răng, gương mặt đầy phiền muộn. Nếu Từ thị không chịu thanh toán tiền, sau khi phát hết lương tháng sau cho nhân viên, cô sẽ rơi vào thảm cảnh phải làm bạn với "Khang sư phụ". (Khang sư phụ: nhãn hiệu mỳ ăn liền nổi tiếng Trung Quốc)
May mà đến buổi chiều, kế toán báo cáo, Từ thị cuối cùng cũng gửi năm mươi ngàn vào tài khoản. Mộ Thiện ngồi trong văn phòng chật hẹp, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn kế toán rút ra mười ngàn tệ, sau đó cô gọi điện thoại cho Đại Tiếu.
"Mộ tiểu thư?" Đại Tiếu tỏ ra bất ngờ và cảm động: "Không...không cần đâu ạ! Tiền viện phí đủ rồi, cô có nghĩa khí quá!"
Đại Tiếu kiên quyết từ chối khiến Mộ Thiện hơi nghi hoặc.
Sau khi hỏi thăm vài câu về tình hình thương tích, Mộ Thiện đột ngột chuyển đề tài: "Đúng rồi, anh chàng được gọi là "Anh Châu" là người thế nào?"
Đại Tiếu ấp úng: "Tôi...tôi cũng không rõ lắm".
Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, cô thở dài và cất giọng mềm mại: "Anh Đại Tiếu, anh có chuyện dấu tôi đúng không? Tôi biết hai chúng ta không mấy thân quen nhưng tôi đã dốc hết ruột gan...".
Đại Tiếu vội ngắt lời cô: "Mộ tiểu thư...Tôi...cô hãy cẩn thận tập đoàn Dung Thái. Tôi vừa tìm hiểu được, Anh Châu làm việc cho Dung Thái".
Tám giờ tối, Mộ Thiện ngồi trong phòng VIP một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Đối diện với cô là Đổng Tuyên Thành, chính là anh chàng phóng viên quay trộm ở Từ thị hôm qua.
Đổng Tuyên Thành cũng chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.
Hôm nay cô không trang điểm, mặc áo T-shirt, quần jeans, buộc tóc đuôi ngựa, miệng nở nụ cười vô tâm vô tư, không hề giống hình ảnh nữ cường nhân của ban ngày.
Đổng Tuyên Thành suốt đêm qua không ngủ, mặt anh ta râu ria lún phún, hai mắt đỏ ngầu. Anh ta than vãn: "Mộ lão đại! Giám đốc Mộ! Cậu cũng biết tớ đang làm tin gấp, rốt cuộc có chuyện gì mà phải gặp mặt mới có thể bàn? Tớ không có thời gian rảnh đâu".
Mộ Thiện cười nhạt: "Ờ...không có thời gian? Không biết người nào năm đó cầu xin tớ làm giúp luận văn tốt nghiệp, còn thề thốt sẽ làm trâu làm ngựa không bao giờ khước từ, hóa ra đó chỉ là ảo giác của tớ".
Đổng Tuyên Thành cười hi hi: "Cậu cay độc thật đấy".
Đến lúc này Mộ Thiện mới hài lòng, cô uống một ngụm trà rồi cất giọng bình thản: "Cho tớ biết về Dung Thái".
Dung Thái là doanh nghiệp số một của tỉnh, là tập đoàn nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản và đầu tư tài chính tiền tệ trong toàn quốc.
Đổng Tuyên Thành ngây người: "Loại cửa cao nhà lớn như vậy...cậu muốn biết để làm gì?"
Những thông tin cơ bản có thể tra trên mạng, Mộ Thiện hẹn anh ta ra đây, rõ ràng cô muốn tìm hiểu sâu hơn.
"Bọn họ "đen" đến mức nào?" ("Đen" là tiếng lóng chỉ phương diện phi pháp)
"Điều này không dễ đánh giá". Đổng Tuyên Thành ngẫm nghĩ: "Ở thành phố Lâm, người không thể đắc tội nhất chính là hai cha con Đinh thị của Dung Thái".
Đêm ngày càng về khuya.
Đổng Tuyên Thành kể với Mộ Thiện những điều anh ta nắm được.
Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của Dung Thái Đinh Mặc Ngôn cưới chị gái của phó thị trưởng đương nhiệm hơn ông ta mười tuổi. Ông ta dính đến cả hai giới hắc bạch đạo, ngày nay Dung Thái giống như cây cổ thụ và trở thành bá chủ một phương ở thành phố Lâm.
Bá chủ còn lại ở thành phố Lâm là Lữ gia. Người đứng đầu Lữ gia là Lữ Triệu Ngôn, năm nay ba mươi lăm tuổi. Bề ngoài, Lữ gia kinh doanh bất động sản nhưng trên thực tế, có tin đồn Lữ gia phất lên nhờ buôn bán ma túy.
Khi hai nhà đối đầu, Dung Thái chiếm thế thượng phong.
Ngoài hai vị lão đại, thành phố Lâm còn có Lâm Ngư ở nam thành và Hạ Lão Tam ở bắc thành. Tuy bọn họ tương đối có vai vế nhưng chỉ là lưu manh đời trước suốt ngày cầm dao gậy đánh nhau. Bọn họ không được coi là xã hội đen thật sự, càng không thể sánh với Dung Thái và Lữ gia.
"Cậu động đến ai cũng được, nhưng chớ gây xích mích với Đinh Mặc Ngôn". Đổng Tuyên Thành nở nụ cười miệt thị: "Ông ta là trai ăn đêm ở thành phố Lâm. Trông người cậu thế này không chịu nổi sự giày vò của ông ta đâu".
Thần sắc Mộ Thiện hơi biến đổi: "Trai ăn đêm ngoài năm mươi tuổi?"
Đổng Tuyên Thành nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Cả thành phố Lâm này, không người đàn bà nào bị Đinh Mặc Ngôn nhìn trúng mà thoát khỏi tay ông ta. Từ giáo sư đại học đến nữ cảnh sát, ngôi sao điện ảnh...Bất kể người ta có muốn hay không".
Mộ Thiện thu lại nụ cười.
"Đồ rác rưởi". Thần sắc cô trở nên lạnh lùng.
"Bà cô ơi, hãy nói nhỏ dùm tớ". Đổng Tuyên Thành bày ra bộ dạng căng thẳng, ngó đông ngó tây, khiến Mộ Thiện bất giác lườm anh ta một cái.
Đổng Tuyên Thành ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Còn Đinh Hành, thái tử của Dung Thái, chức vụ phó tổng giám đốc. Anh ta có danh tiếng không tồi, tuổi trẻ tài cao. Nhưng cậu cũng đừng dây vào anh ta".
"Anh ta cũng là loại phong lưu?" Mộ Thiện hỏi giọng khinh miệt.
"Đinh Hành không quan hệ nam nữ bừa bãi như bố anh ta, anh ta không có mấy người bạn gái. Nhưng theo tin tức bên lề..." Đổng Tuyên Thành khép hờ mi mắt: "Hoa khôi tòa soạn của chúng tớ mấy năm trước từng cặp kè với anh ta một thời gian. Sau này cô ta tiết lộ cho mọi người biết, Đinh Hành là mãnh nam, tối nào cũng giở đủ trò hành hạ cô ta đủ kiểu, hại cô ta mấy ngày không thể xuống giường, thảo nào hồi đó suốt ngày cô ta xin nghỉ ốm...".
Ánh trăng tỏa sáng khắp không gian, Mộ Thiện lái xe hòa vào dòng xe tấp nập trên đường phố.
Cô không cảm thấy bản thân liên quan đến Dung Thái. Nhưng lời nói của Đổng Tuyên Thành quá lộ liễu, khiến cô không khỏi nghĩ ngợi lung tung, đầu cô xuất hiện hình ảnh một ông chú trung niên với bộ mặt thâm hiểm dung tục và một người đàn ông trẻ tuổi hùng hục "làm việc", mồ hôi lấm tấm trên cơ bắp rắn chắc của anh ta.
Mộ Thiện rùng mình, cô nên kính nhi viễn chi với cả hai thì hơn.
Vừa đỗ xe dưới căn hộ cho thuê, Mộ Thiện nhận được được thoại của mẹ cô. Mẹ cô vẫn than vãn về việc cô ra ngoài lập nghiệp và đôn thúc cô mau chóng tìm đối tượng coi mắt.
Mộ Thiện lên nhà, ngồi trên ghế sofa nửa tiếng đồng hồ nghe mẹ cô nói chuyện. Sự quan tâm của mẹ khiến cô cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng mệt mỏi bất lực. Mộ Thiện cố lấy lại tinh thần, trêu đùa vài câu làm mẹ cô vui rồi cúp điện thoại....