» Nội dung : hể muốn đọc ra điều gì đó từ trên người tôi.
Nghiêng mình lách qua anh ta đi thẳng lên lầu.
Khép lại cửa phòng, cởi bỏ hết những áo quần vướng víu, đi vào phòng tắm, mở nước ấm vào đầy bồn, lõa thân nằm xuống, để nước chậm rãi tùy ý ôm lấy cơ thể mình, cho đến khi hoàn toàn ngập trong nước…
Hôm sau khi thức dậy đã là hai giờ chiều, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trong phòng khách không có một ai, nhưng mà TV lại đang bật. Vốn đã định lặng lẽ rời nhà, nhưng lại cực kỳ vô tình liếc mắt nhìn TV rồi bắt gặp nhân vật duy nhất trong đó chính là Tịch Si Thần, mà chính mình cũng không biết vì sao, tóm lại là tôi đã dừng lại.
“Hôm nay tạp chí Celebrity Magazine chúng ta vô cùng vinh hạnh mới tới được giám đốc điều hành của ACH - Tịch Si Thần Tịch tiên sinh.” – Cô gái dẫn chương trình mở đầu, và nhận được một tràng pháo tay theo lệ thường.
Tịch Si Thần ngồi một mình bên trái sô pha, khách quan mà nói, bộ âu phục màu đen thiết kế vừa vặn hài hòa tôn lên dáng người đẹp đẽ xất chúng của anh ta, hai chân thon dài bắt vào nhau, cao quý không hề mất tao nhã, mà khí chất nhàn nhạt trong mắt càng khiến cho anh ta thêm xa xôi và bí ẩn.
“Tịch tiên sinh tới thật sự vô cùng bất ngờ với chúng tôi, nói thực tôi còn đang mong chờ tiền thưởng hàng năm của công ty.”
“Ngài đã được tạp chí Aristocrats bình chọn là nhà lãnh đạo mới có ảnh hưởng nhất, không biết Tịch tiên sinh cảm thấy sao về chuyện này?” – Một vị khách nam tiếp lời người dẫn chương trình.
“CEO giỏi không chỉ có mình tôi.”
Người dẫn chương trình cũng không hỏi sâu thêm, khéo léo chuyển sang đề tài khác – “Vậy Tịch tiên sinh có thể nói một chút về kế hoạch hay mục tiêu tương lai của ACH không?”
“Kế hoạch thì tùy lúc mà thay đổi, còn mục tiêu, tôi nghĩ công ty nào mục tiêu cũng như nhau thôi, đó là bỏ ra ít mà thu lại nhiều.” – Lạnh nhạt chậm rãi đáp một câu.
Người dẫn chương trình liên tục hỏi một loạt những vấn đề chuyên môn sâu xa, hết thảy là về quản lý kinh doanh công ty với hiệu quả sáng tạo, Tịch Si Thần cũng trả lời ngắn gọn mà súc tích.
Đến lúc sắp kết thúc, cô gái dẫn chương trình đứng dậy quay về phía khán giả - “Vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu cấp thiết của khán giả, hầu hết là mong mỏi của các khán giả nữ, xin hỏi Tịch tiên sinh một số chuyện riêng tư.” – Ngay lập tức nhận được một tràng vỗ tay hưởng ứng.
Tịch Si Thần hơi gật đầu, phong độ rất tốt.
“Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tôi hỏi điều này hơi trực tiếp, nhưng mà…xin hỏi Tịch tiên sinh đã kết hôn chưa?” – Lại kéo theo một tràng vỗ tay không ngoài dựđoán. (A Tuyết: phỏng vấn soái ca chứ có phải xem xiếc đâu mà vỗ tay lắm thế =.=”)
Tịch Si Thần sững một chút rồi bình tĩnh nói – “Chưa.”
“Quả nhiên vẫn là một quý tộc độc thân!” – Cô gái dẫn chương trình tỏ ra rất vui sướng, chợt như nhớ ra điều gì, ra vẻ giật mình – “Đừng nói với tôi Tịch tiên sinh định độc thân mãi mãi nhé?”
Đôi mắt chợt lóe lên rồi lại khôi phục sự trong trẻo mà lạnh lùng – “…Tôi nghĩ, tôi sẽ kết hôn.”
Cô gái dẫn chương trình bật dậy hỏi tiếp – “Ý của Tịch tiên sinh phải chăng là ngài đã có đối tượng kết hôn thích hợp rồi? Thượng đế ơi, sẽ có rất nhiều cô gái ôm tạp chí về nhà khóc đây.”
“Tôi không phải nghệ sĩ.” – Lời này cũng hoàn toàn đúng.
“No, no, no, Tịch tiên sinh anh quá xem nhẹ sức hấp dẫn của mình rồi, cũng đánh giá quá cao khả năng chống cự của chúng tôi rồi, thực tế là mục tiêu của các cô gái đã vượt ra khỏi giới giải trí và lan sang rất nhiều lĩnh vực khác, cái gọi là ngoài lề, cái gọi là đánh du kích cũng đều là như vậy mà. Tóm lại, lấy điều kiện của Tịch tiên sinh mà nói, việc biết ngài là hoa đã có chủ đối với chúng tôi cũng như thể vừa trải qua một trận đàn áp vũ trang đẫm máu.” – Cô gái dẫn chương trình nhướng mày rất mờ ám, câu nói phấn khích hóm hỉnh lại nhận được ủng hộ nhiệt liệt.
Tịch Si Thần cười cười, không nói tiếp.
“Vậy Tịch tiên sinh có thể nào tiết lộ một ít thông tin về cô gái đáng chú ý kia không?”
“Tôi rất muốn, nhưng tôi nghĩ cô ấy không muốn tôi nói chuyện về mình.”
“Chưa bao giờ tham gia mấy chương trình loại này, nhưng cũng thật có ích.” – Không biết từ bao giờ Trầm Tình Du đã đứng phía sau tôi – “Nếu không bắt ép nó đi, tám phần là sẽ lười biếng mà bỏ qua.” – Ngay sau đó quay sang cười với tôi – “Lần sau có dịp An Kiệt cũng tới giúp đài phát thanh của cô xem sao.”
Không chờ tôi trả lời, Trầm Tình Du tiếp tục lẩm bẩm – “….Nhưng mà, từ khi nào mà Si Thần nhìn trúng cô gái…”
“Tôi ra ngoài đây.”
“Sao? An Kiệt con phải đi sao?! Con có về kịp bữa tối không, ta đang nấu canh rồi.”
Tôi nhìn bà ta một chút – “Không về.”
Trầm Tình Du tạm ngừng, cười nói – “Vậy à, tùy con, ra ngoài một mình phải chú ý an toàn nhé.”
Gật đầu bừa cái rồi sải bước ra ngoài. Đi qua cánh cổng sắt uốn lượn của vườn hoa, bước chưa được mấy bước trên con đường nhỏ liền ngồi thụp xuống một bụi cây nhỏ nôn ra một trận không kiểm soát được, dạ dày không ngừng co thắt từng cơn, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, co rút ghê gớm như thể muốn đem tất cả mật nôn ra.
Chương 22
Lâm Tiểu Địch nhét một túi giấy vào tay tôi – “Biết cậu sắp đi, nên phải về một chuyến, sau này không biết bao giờ mới lại gặp mặt.”
“Gì đây?”
“Quà.”
“Cám ơn.”
Cô ngừng một chút – “Có trở lại nữa không?”
“Không, sẽ không.” – Để túi giấy sang ghế bên cạnh.
Cô chợt thở dài – “An Kiệt….biết không, tớ thấy cậu là con bé khiến người ta đau lòng lắm ấy.”
Cúi đầu quấy bọt trắng trong tách cà phê, chỉ cười không nói.
“Vậy nên, An Kiệt, cậu nhất định phải hạnh phúc.”
“Cám ơn cậu, Tiểu Địch.” – Chỉ là, Tiểu Địch, hạnh phúc đâu có dễ dàng bắt lấy được như vậy.
Ra khỏi quán cà phê, ngoài trời đầy mây, gió lạnh thổi bay cuốn theo lá khô, tầng mây trên cao trông mờ mịt mà nặng nề, chắc sắp có một trận mưa đông.
Trở lại nhà họ Giản, người giúp việc mở cửa – “Tiểu thư, Giản lão gia đang ở trong thư phòng chờ cô.”
Tôi nghĩ một chút rồi hỏi – “Có nói là có việc gì không?” – Đưa quà Lâm Tiểu Địch tặng cho người giúp việc cầm.
“Không có. Chỉ nói nếu thấy tiểu thư thì mời tiểu thư vào.”
“Biết rồi.” – Xuyên qua hành lang dài trống trải quạnh quẽ, thẳng tới cửa thư phòng, đứng yên ở đó một lúc lâu sau mới đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Tôi đẩy cửa đi vào mới phát hiện không khí rất lạ lùng, cha, Trầm Tình Di, thậm chí cả Tịch Si Thần cũng ở đó, cha và Trầm Tinh Du đứng trước bàn gỗ gụ nói chuyện gì đó với nhau, mà Tịch Si Thần ngồi gần đó chỉ cúi đầu, tóc mái hơi hỗn độn che đi đôi mắt u ám, bóng tối hình thành sau mí mắt, có vẻ kỳ lạ và thâm trầm.
“An Kiệt, lại đây đi, chờ mỗi con thôi đó.” – Trầm Tình Du cười bước mấy bước về phía tôi.
“Có chuyện gì không?” – Không khí như vậy tự dưng khiến tôi cảm thấy bất an, giống như sắp có điều gì đó xảy ra.
“Có chuyện, nhưng là chuyện tốt!” – Trầm Tình Du cười nói.
“Tiểu Kiệt, cha bảo con cái này.” – Giọng nói của Giản Chấn Lâm quá đỗi bình tĩnh và thận trọng, điều này càng khiến tôi cảm thấy chuyện không hề đơn giản, thậm chí còn có phần đáng ngại.
Giản Chấn Lâm bước tới đưa cho tôi một bức ảnh, một người đàn ông vẻ ngoài tử tế - “Đây là Thành Kỳ Quân tiên sinh.”
Tôi hé mắt nhìn bức ảnh một giây, sau đó lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt do dự dè dặt của Giản Chấn Lâm. Cơn đau to lớn chấn động trào đến! Nỗi chán ghét trong lồng ngực tràn lan, trái tim như bị ai hung hăng xé toạc, máu tươi đỏ thẫm ứa ra từng đợt! Bức ảnh rơi xuống, tay chầm chậm siết lại thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay…Tiểu Địch, “hạnh phúc” cho tới tận bây giờ vẫn chưa rơi xuống người tớ…
“Tiểu Kiệt, cha chỉ muốn làm gì đó cho con, cha chỉ muốn bù đắp cho con…” – Giọng nói của Giản Chấn Lâm khô khốc và già nua – “Cha mong có người chăm sóc con, yêu thương con. Thành Kỳ Quân tiên sinh có địa vị có sự nghiệp, đối với con, không có ứng cử viên nào tốt hơn.”
Ghê tởm…
“Tiểu Kiệt, con không cần phải lo lắng cũng như nghĩ ngợi lung tung, Thành tiên sinh rất coi trọng con, tuy hai người hơn kém mười bảy tuổi, nhưng chồng già vợ trẻ tình cảm càng bền lâu…” (A Tuyết: tởm thật x_x)
Ghê tởm ghê tởm ghê tởm…
“Nếu con đồng ý, ngày mai cha sẽ bàn chuyện với Thành tiên sinh, Tiểu Kiệt, con phải tin cha, cha sẽ không hại con, cha làm vậy chỉ muốn tốt cho con, vì tương lai của con sau này…”
“Đủ rồi!!!”
Rốt cuộc không thể nhịn được phải thốt lên thành tiếng, thực ra, nếu mình thông minh hơn một chút, ngay từ đầu đáng lẽ ra không nên hy vọng gì, kết thúc thì kết thúc, tất cả hãy kết thúc đi! Tôi không hề muốn trả thù nhà họ Giản, cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha không gây tổn thương cho tôi nữa, thảm rồi!
“Tiểu Kiệt?”
Tôi nhìn người cha vừa mới nói những câu giả dối phải “bù đắp” cho tôi, mở miệng cười nhạt, giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn – “Thật là một người cha vĩ đại nhỉ, vì quyền thế của mình mà không ngại gọi về đứa con gái đã đuổi đi từ sáu năm trước. Thành Kỳ Quân sao?” – Từ từ cúi xuống, nhặt bức ảnh dưới chân lên – “Một vị quan chức, ôi, coi trọng tôi, coi trọng tôi cái gì chứ? Ngoài cái ngoại hình, cơ thể tàn tạ, cha à, thế ông có nói với với lão ta rằng đứa con gái này của ông từng hút thuốc, thế ông có nói với lão ta đứa con gái này của ông thậm chí còn có một bàn tay phải khuyết tật không?”
“Cái, cái gì?”
Nhẹ nhàng phủi đi bụi trên bức ảnh – “Muốn tốt cho tôi, vì tương lai của tôi? Sao phải lấy cớ tốt đẹp, sao phải lựa lời cảm động tim phổi người ta, sao cha không nói thẳng là cha muốn dùng tôi để đổi lấy món lợi to lớn hơn có phải thành thật không, có lẽ, như vậy, tôi sẽ không cảm thấy ghê tởm như thế này, có lẽ, như vậy, tôi còn có thể rủ lòng thương mà giúp đỡ ông cũng không biết chừng.”
“An, An Kiệt…con nói gì vậy…hút thuốc, tàn phế…” – Trầm Tình Du sững sờ đi tới trước mặt tôi, kéo tay tôi.
Hung hăng gạt bàn tay đó ra, quát to – “Cút ngay! Đừng có chạm vào tôi! Trầm Tình Du, rõ ràng trong lòng bà hận không thể băm vằm tôi ra, lại còn giả bộ thiện lương, cho ai xem, không thấy mệt sao?”
Trầm Tình Du có chút bồn chồn – “An Kiệt, năm đó nói con là thủ phạm, là cô sai rồi, cô lúc ấy, lúc ấy…”
“Không, đứa trẻ đó, là tôi giết đấy.” – Tôi cười lạnh – “Đứa trẻ đó, tôi sai, tuy nhiên, Trầm Tình Du, bà bớt bày ra cái bộ dạng này cho tôi nhờ, nhìn mà ghê tởm! Tôi chỉ nợ mỗi cái sinh mệnh kia thôi! Tôi nói, là lỗi của tôi, nhưng tôi không nghĩ tôi nợ các người cái gì cả!”
Lạnh lùng đảo mắt nhìn những người trước mặt, cha đang khiếp sợ, Trầm Tình Du nhìn tôi không tin nổi, cùng với Tịch Si Thần vẫn đang ngồi gục đầu ở ghế sô pha – “Các người…tôi không nợ gì cả!”
“Tiểu Kiệt, con đừng như vậy.”
“Đừng như thế nào? Chẳng lẽ các người vào hùa nhau đẩy tôi vào cái hôn nhân chính trị này, tôi cũng không ý kiến ý cò!! Thật xin lỗi, tôi đã không còn là Giản An Kiệt trước kia! Tôi không còn yếu đuối tùy ý để các người lợi dụng nữa đâu!”
“Không phải vậy đâu Tiểu Kiệt, cha thật sự chỉ muốn chọn cho con một người thích hợp, để hắn chăm lo cho con cả đời.”
“Buồn cười! Sáu năm qua tôi toàn tự chăm lo cho chính mình, vẫn sống yên ổn, giờ việc gì phải kiếm người nào đó tới mà làm hư thân đi?”
“Tiểu Kiệt, sao con phải cực đoan như thế…” – Thân thể Giản Chấn Lâm run rẩy như lá khô trước gió – “Còn nữa, hút thuốc là sao? Cơ thể con làm sao, vì sao tay phải lại tàn phế?”
“Cha à, có lúc tôi rất muốn…giết ông.” – Chết rồi còn chạy tới hỏi vì sao lại chết, ha! Mấy lời rẻ tiền và giả dối này bây giờ nghe đến chỉ làm tôi tăng càng thêm oán giận!
Giản Chấn Lâm chật vật lui về sau từng bước, nhìn tôi, kinh ngạc không chịu nổi.
Không ngờ, sự thực kết thúc sớm vậy, vẫn là bằng cách này, tuy nhiên, cũng tốt thôi…Ngay sau đó, tôi bình tĩnh đi tới trước mặt Giản Chấn Lâm, lấy ra cái thẻ tín dụng vẫn luôn để trong túi áo, ném xuống đất, trong mắt đã không còn chút hơi ấm – “Còn cái này của ông, bên trong cũng không ít, về sau…Tôi, cùng Giản tiên sinh ngài, không còn quan hệ.”
Sau đó, xoay người, rời đi, lưng rất thẳng, mang theo một chút kiêu ngạo cuối cùng, chứng minh lúc này đây mình cũng không phải là bị đuổi khỏi Giản gia! Đi ra khỏi hành lang, mưa lạnh như băng bên ngoài táp lên người, tiếng mưa rơi bàng bạc mà tôi lại không nghe ra âm thanh gì, yên tĩnh mà trống rỗng, chết lặng đi xuyên qua hoa viên, dùng cánh tay phải yếu ớtđẩy cánh cổng sắt có bao nhiêu ý nghĩa kia ra, tôi nghĩ, lần này thật sự đã xong hết cả rồi.
“Tiểu Kiệt ngoan, cha mới mua trang viên, ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà nha.”
“Mẹ à, sao lại trồng trúc trong vườn?”
“Vì Bộ Trúc trong Tứ Quý mang ý nghĩa vĩnh hằng.” (A Tuyết: Tứ Quý là “tùng, cúc, trúc, mai” ý)
“Phòng Tiểu Kiệt đẹp lắm nhé.”
“Phác Tranh, là màu hồng đó.”
“Con bé này thích ban công này lắm à?”
“Thích, có thể nhìn được những nơi rất xa.”
“Tiểu Kiệt, phòng tranh này là cha tặng cho con nhé.”
“Tranh Tiểu Kiệt vẽ đẹp lắm.”
“Có thích nơi này thế nào, Tiểu Kiệt cũng không ở đây mãi được.”
Cuối cùng nước mắt không ngăn được mà tràn xuống theo mưa, sau đó đi tới chui vào trong áo của người đàn ông đã đứng rất lâu trong mưa kia – “…Em mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá…Anh, đưa em rời khỏi đây đi…”
Chương 23
Tháng tư, thời tiết Paris ôn hòa và dễ chịu.
Trở về hai tháng rồi, tâm tình cũng đã lắng đọng lại.
Sáng thứ bảy, đường phố lát gạch đỏ sạch sẽ, người qua lại rất ít, mang theo giá vẽ đi ra một hồ nước ở ngoại ô, ở đó có một nhà thờ theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, sáng thứ bảy sẽ có rất nhiều người tới cầu nguyện.
Gần nhà thờ có một ngôi trường tiểu học cũ kỹ mà xinh đẹp, những đứa trẻ ở đó đều là dân của thị trấn, chất phác và trong sáng. Đôi khi tôi cũng được nhà trường nhờ dạy cho các em một số kỹ thuật vẽ tranh cơ bản, thường là chiều thứ năm, bởi thời gian đó tương đối rảnh rỗi. Đi đến ven hồ, dựng giá vẽ cẩn th