• Bài viết :
Đừng cố gắng chạy trốn Vì đó là định mệnh - Trang 1
• Post By :
Mr10_9x
• Lượt xem:
1774
• Mục:
Tiểu thuyết
• Chia sẻ :
- Dạ… dạ mẹ ơi tha con, con sẽ dọn dẹp lại phòng mình ạ.
- Chỉ phòng con thôi sao?
- Dạ… con sẽ dọn cả phòng mẹ… và nấu bữa tối ạ.
Bàn tay mẹ Shin lập tức buông khỏi tai con trai mình.
- Tốt! Con trai ngoan! – Nói rồi mẹ Shin đi ra ngoài, nét mặt hí hửng không thèm che giấu.
- Ôi cái lưng của mình! – Shin nhăn nhó (không phải là ôi cái tai mà là ôi cái lưng. Vì Shin cao những 1m92 trong khi mẹ Shin chỉ có 1m52 thôi, cách nhau gần nửa mét nên khi bị mẹ nhéo tai Shin phải cúi xuống => đau lưng)
- Đã tìm không được giờ còn phải dọn dẹp hai cái phòng, lại còn phải nấu bữa tối nữa chứ - Shin than vãn.
Eden Club
- Đại ca! Anh đến rồi à? – Boy 1
- Nhìn không thấy sao còn hỏi? – Min Won cáu kỉnh.
- Đại ca à, bên kia có con bé nhìn ngon lắm, nó ngồi có một mình từ nãy đến giờ - Boy 2 nói và chỉ tay về phía một cô gái mang vẻ đẹp của một thiên sứ địa ngục.
- Là cậu ta – Min Won nghĩ thầm.
- Đại ca, em qua bắt nó qua đây cho anh nhé! – Boy 3
- Không cần – Min Won nói rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
“Cô gái mang vẻ đẹp của một thiên sứ địa ngục” khỏi nói thì ai cũng biết là ai luôn rồi.
Ném một cái nhìn hờ hững vào đám người đang nhảy điên cuồng trong ánh đèn chớp liên tục. Raindy cứ ngồi như thế, hết điếu thuốc này lại mồi điếu khác, hết ly rượu này lại rót ly khác cho đến khi mọi âm thanh xung quanh đều không còn rõ nữa, thứ nhạc 320kb làm tim con người ta đập nhanh hơn ấy rót vào tai Raindy chỉ là những tiếng lùng bùng. Những con người trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, mọi thứ cứ quay cuồng điên đảo.
Raindy lảo đảo đứng lên định đi về.
Bất ngờ ở đâu xuất hiện ba gã con chai chặn đường Raindy lại
- Này em! Đi đâu vậy? Ở đây chơi với anh tí đã nào! – A
- Tránh ra thằng khốn!
- Này em, nói chuyện cho lễ phép chứ! – B
- Mày thích nói chuyện lễ phép lắm à? Nói đi! Tao nghe cho! – Raindy nở một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn nhưng lạnh như quỷ hút máu.
- Con khốn! Mày ăn nói với đại ca tao thế à? – C
Một bàn tay vung tới định tát Raindy nhưng nhanh như chớp, cô đỡ được và bẻ vặn tay thằng khốn đó ra đằng sau.
- Rắc! Aaaaaaaaa!!! – Tiếng hét đau đớn vì bị gãy xương của thằng đó. Raindy thả nó ra và ngay lập tức nó nằm rũ xuống sàn quằn quại đau đớn.
Thấy thằng đàn em bị đánh hai thằng còn lại nhảy vô nhưng một lần nữa, nhanh đến mức không ngờ. Raindy đá một cái thật mạnh vào bụng một thằng làm nó lùi lại phía sau mấy bước, chộp cổ thằng còn lại đập mạnh đầu nó vô tường, máu mũi, máu đầu chảy gần kín khuôn mặt thằng đó.
- Con chó! Mày chết với tao! – Thằng bị đá vào bụng cay cú rút trong túi ra một con dao bấm, đâm về phía Raindy nhưng con dao chưa có lấy 1% cơ hội chạm vào người cô thì một cái chai đã vỡ tan vì đập vào đầu thằng đó.
Raindy thả mảnh vỏ chai vỡ còn lại trên tay xuống sàn, phủi phủi tay rồi bỏ ra về.
Một nụ cười thích thú nở trên môi Min Won, người nãy giờ quan sát và cũng có ý định giúp đỡ nhưng nhận ra là không cần thiết nên thôi.
Cái dáng người cô đơn, liêu xiêu đi vào màn sương dày đặc. Bóng đêm vô tận đang dần nuốt chửng cô gái bé nhỏ.
Hơi men đưa Raindy bước đi một cách vô thức đến bên một ngôi nhà. Bên trong tối om, ngôi nhà này đã bị bỏ không từ rất lâu rồi.
Ngồi dựa lưng vào cánh cổng cao màu đen. Mồi một điếu thuốc và cứ thế, khói thuốc bay lên rồi tản vào không khí và dòng suy nghĩ của Raindy cũng mông lung, vô định như làn khói ấy.
Đột nhiên, trời mưa như chút nước. Mưa càng lúc càng lớn. Xối làn nước lạnh buốt xuống người cô gái đáng thương mà không một chút do dự.
- Cậu điên à? – Min Won từ đâu chạy tới chỗ Raindy ngồi, hét lên đầy giận dữ.
Raindy ngước mắt lên nhìn người vừa hét lên. Đôi mắt tuyệt vọng của Raindy nhìn Min Won như đang van xin cậu hãy giúp cô (theo cảm nhận của Min Won thì là như vậy)
- Đứng lên nào! Nhanh lên! – Min Won gào lên mà kéo Raindy đứng dậy.
- Cậu quen… tôi sao? – Raindy nói một cách yếu ớt và ngất đi.
*********
- Cậu chủ, cậu ướt hết rồi!
- Tôi không sao!
- Ai đây ạ?
- Đừng hỏi nhiều. Mau giúp tôi thay đồ cho cô ấy đi!
- Dạ vâng.
Min Won đưa Raindy vào phòng rồi nhờ cô giúp việc thay đồ cho cô. Phần mình, Min Won cũng đi tắm và thay đồ vì bản thân cũng bị ướt.
Min Won đang đứng bên phòng thay đồ sấy cho khô tóc thì…
- Cậu chủ, tôi thay đồ cho cô ấy song rồi, nhưng cô ấy đang sốt cao lắm.
- Cái gì? Sốt sao? – Min Won lo lắng.
***************
- Cậu có chắc là không cần tôi giúp không? – Người giúp việc đi vào, trên tay cầm túi đá chườm.
- Được rồi, tôi tự lo được, dì cứ đi ngủ đi!
- Có điều này tôi không biết có nên nói không.
- Là chuyện gì?
- Cậu đừng **** tôi nhiều chuyện nhưng thực ra cô gái này là như thế nào vậy ạ?
- Như thế nào là sao? – Min Won tỏ ra khó chịu.
- Ban nãy khi thay đồ cho cô ấy, tôi thấy trên lưng và phần bụng cô ấy chằng chịt những vết sẹo dài.
- Sẹo? – Min Won ngạc nhiên.
- Dạ phải! Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Những vết sẹo đó rõ ràng không phải là những vết tích của tai nan giao thông mà là những vết đòn roi.
- Thôi được rồi! Dì đi ngủ đi!
- Tôi…
Min Won nhìn người giúp việc bằng ánh mắt lạnh đến ghê người.
- Vâng, cậu chủ có cần gì thì gọi tôi nhé!
Raindy vẫn sốt rất cao. Gương mặt quàn quại đau đớn.
Bất chợt Raindy ngồi bật dậy, đôi mắt bàng hoàng kinh hãi nhưng tuyệt nhiên không hề có một tiếng hét hay một giọt nước mắt nào.
- Gặp ác mộng à? – Min Won hỏi bằng giọng quan tâm, đưa tay về phía Raindy định sờ chán cô xem còn sốt không nhưng giật mình vì phản ứng của cô.
Trước mắt Min Won là một cô gái yêu đuối đầy sợ hãi đang thở gấp và run rẩy. Cô co thu người lại để tránh bàn tay của Min Won, hai tay ôm đầu. Mắt nhắm nghiền.
- Cái gì thế này? Phản ứng này là sao? – Min Won ngạc nhiên hỏi.
- Cậu sợ tôi à?
Raindy sợ hãi đến mức không nói lên lời, chỉ khẽ gật đầu.
- Cậu giỡn mặt với tôi đấy à? Ban nãy ở bar cậu đánh ba thằng du côn thừa sống thiếu chết mà bây giờ lại sợ tôi sao? – Min Won quát lên.
Raindy vẫn giữ nguyên tư thế đó, không dám ngước nhìn Min Won.
- Nhìn tôi xem nào!
Raindy vẫn ôm đầu.
- Tôi nói là nhìn tôi! – Min Won nổi nóng giật tay Raindy ra, xoay khuôn mặt cô về phía mình và ghì chặt lấy đầu cô.
Đôi mắt đen láy của Raindy đang tốt cùng sợ hãi. Ánh mắt man dại và tuyệt vọng một cách thê lương. Nhịp thở càng lúc càng gấp hơn. Những hình ảnh đáng sợ ấy lại ùa về trong tâm trí cô.
Người phụ nữ có gương mặt hoang dại, vô hồn, trong tay cầm chiếc roi da, miệng cười ngạo nghễ.
- Mày mà khóc tao sẽ cắt cổ mày! – Người phụ nữ buông ra lời đe dọa độc ác.
Bây giờ thì không chỉ đôi mắt mà cả khuôn mặt cũng thể hiện sự kinh hãi tốt độ.
- Là sự thật. Cậu ấy thật sự sợ mình – Min Won nghĩ vàthấy chợt thấy lòng mình nhói đau.
- Tôi không làm hại cậu đâu – Min Won từ từ buông Raindy ra, nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
- Cô nằm xuống đi nào! Nằm xuống và ngủ đi.
- Tôi… sợ… lắm… - Raindy thều thào.
- Có tôi ở đây, đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cậu – Min Won ôm Raindy vào lòng. Vỗ nhè nhẹ lên vai Raindy như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Chương 4
Min Won thức dậy và ngạc nhiên khi thấy người đang nằm trong vòng tay mình ngủ ngon lành là Raindy
- Chuyện gì đây trời?
- À! Mình nhớ rồi. Mình đã ngủ quên.
- May quá! Đêm qua cậu ấy không gặp ác mộng thêm lần nào nữa! – Min Won cười hiền (hiếm có), nhẹ nhàng vén nhẹ lọn tóc đang phủ xuống gương mặt Raindy.
Bất chợt Min Won bỗng giật mình.
- Mày đang làm gì vậy Min Won? Mày là Ma Vương chứ đâu phải nhà truyền giáo. Không làm việc xấu đã đành đằng này lại đi làm việc tốt nữa.
Min Won bối rối đẩy Raindy ra khỏi vòng tay mình và lao ra khỏi phòng với gương mặt đỏ như trái cà chua.
Một lúc sau
- Này! Dậy! Dậy đi! – Min Won đá vào cạnh giường.
Raindy mở mắt ra, từ từ ngồi dậy. Dùng ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái day chán.
- Cậu là ai vậy? Sao lại ở đây? – Raindy nhìn Min Won. Gương mặt không biểu cảm nhưng thật ra thì đang ngạc nhiên lắm.
- Cái gì? Tôi là ai á? – Min Won trợn mắt nhìn Raindy.
- Cậu biết tôi à?
- Cậu bị mất trí nhớ rồi à? Thế thì hỏi luôn một thể luôn đi!
- Hỏi gì?
- Thì như trong phim đó, nhân vật bị mất trí nhớ sau khi tỉnh lại sẽ hỏi: “Anh là ai? Tôi là ai? Đây là đâu?”
Min Won nói Raindy mới để ý rằng đây không phải là phòng mình.
- Đây là đâu?
Nghe Raindy hỏi Min Won phá lên cười thích thú.
- Thế cậu có biết cậu là ai không? – Min Won châm chọc.
- Vớ vẩn.
- Thế cậu là ai nói tôi nghe xem!
- Việc gì tôi phải nói với cậu?
- Đó là thái độ của cậu đối với ân nhân à?
- Ân nhân?
- Cậu sẽ lại lấy ra một mớ tiền rồi nói đó là tiền hậu tạ mà tuyệt nhiên không nói lời cảm ơn chứ gì – Min Won gật gật cái đầu tỏ vẻ am hiểu.
- Cậu có vẻ hiểu tôi quá ha!
- Đây là đâu vậy? Sao tôi lại ở đây? – Raindy hỏi.
- Việc gì tôi phải nói với cậu? – Min Won trả đũa.
- Được rồi, không nói cũng được. Tôi đi đây – Raindy bước chân xuống giường mới nhận ra quần áo đang mặc trên người không phải quần áo của mình.
- Quần áo của tôi đâu? Sao tôi lại mặc thứ này?
- Nói đi! Cậu tên gì? Trả lời tôi đi rồi tôi sẽ trả lời cậu – Min Won nghiêm mặt.
- Raindy.
- Được rồi. Hôm qua tôi “nhặt” được cậu ngoài đường. Cậu ngất đi nên tôi đưa về đây. Đây là nhà tôi.
- Thế còn vụ quần áo này là sao?
- Hôm qua cậu dầm mưa ướt như chuột lại còn sốt rất cao nên phải thay đồ cho cậu chứ sao.
- Cậu thay đồ cho tôi sao? – Giọng nói của Raindy có chút biết đổi. Không còn lạnh lùng và ngang phè nữa.
- Hm… phải (nói dối). Này! Mấy vết sẹo trên người cậu là sao vậy?
- Chết tiệt! – Raindy lao tới nắm cổ áo Min Won.
- Cậu đang nổi giận đấy à? Vì tôi thay đồ cho cậu hay vì tôi nhìn thấy mấy vết tích không mất hay ho trên người cậu?
Raindy nổi giận ra mặt. Đôi mắt căm phẫn, đôi môi hoàn mĩ đang khẽ run lên vì tức giận.
Raindy dùng hết sức bình sinh để đấm Min Won nhưng Min Won đã chộp được tay cô và đẩy mạnh cô vào tường. Ghì chặt lấy cô.
- Dù cậu có tài giỏi cỡ nào thì cũng không mạnh bằng tôi – Min Won đưa sát mặt mình vào tai Raindy, nói thì thầm.
- Bây giờ thì nói tôi nghe, những vết sẹo đó là sao? – Min Won nghiêm mặt.
- Nếu không thì sao.
- Nếu không à? Cậu muốn biết không?
Nói rồi Min Wo