Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, 7 năm như hai đường thẳng song song. Cuối cùng cũng chạm tay nhau rồi…
1. Tin nhắn tới từ Tùng Lâm, cậu nói sẽ có mặt ở đây lúc 8h, và hỏi xem có thể gặp tôi lúc đó trong khoảng thời gian cậu chuẩn bị lên máy bay vào Sài Gòn hay không? Tôi bỏ dở mớ công việc còn tồn đọng và lao đi. Dù 8h tối mới tới giờ cậu ấy tới đây, nhưng tôi vẫn muốn tới trước, để đón khoảnh khắc nhìn cậu xuống xe, như ngày này rất nhiều năm trước kia.
Tôi phải lòng Lâm, ngay từ những ngày ngồi chung bàn hồi cấp III. Tùng Lâm nổi bật, học giỏi và có giọng ca tuyệt vời. Riêng tôi, tôi thích nhìn lúc cậu ấy bước lên bục giảng trả bài kiểm tra, hay những lúc cả lớp cổ vũ cho cậu ấy trong những đêm văn nghệ. Tình cảm có phần trẻ con, nhưng mãnh liệt, nó đeo đuổi tôi suốt rất nhiều tháng năm sau này, khi mà chúng tôi đã ra trường, đi làm và sống ở nhiều thành phố khác nhau.
Tôi vẫn thầm trách mình, sao ngày đó không can đảm thêm chút nữa, giống những cô gái thích cậu ấy, bày tỏ một cách thật lòng. Tôi cứ âm thầm và lặng lẽ, là một người bạn cùng bàn, sớm sớm đến trước cậu ấy, nhìn cậu ấy từ từ bước xuống dãy bàn cuối, và ngồi xuống bên cạnh tôi, hình như với tôi, thế là đủ. Đủ cho những buổi chiều tan lớp, cậu ấy mỉm cười với tôi và cùng đạp xe ra về, nếu không vướng 1 vài lớp học thêm nào đó.
Tôi lúc ấy, chỉ âm thầm và lặng lẽ, khích lệ cậu ấy trả lời những bức thư để trong hộc bàn của các bạn gái lớp bên, trêu đùa một chút, rằng phải tập dần cho quen, sau này nổi tiếng không bỡ ngỡ. Cậu cười, cốc đầu tôi cái, rồi mỉm cười với những dòng thư vừa mới chuyển tới.
Cậu không biết rằng, tôi cũng mong, một lần được như các bạn gái ấy, nói thật to rằng tớ thích cậu, hét thật to tên cậu mỗi khi thấy cậu đi dưới sân trường, những lúc gặp cậu ở thư viện, ở căng tin…
Thế rồi học tập, thi cử cuốn chúng tôi đi. Chợt một ngày, khi tán phượng bắt đầu trổ lá xanh mát, chuẩn bị nhú những nhành hoa cho mùa mới, tôi nhận được tin Tùng Lâm và cô bí thư xinh xắn C2 là một cặp, từ những người bạn cùng lớp.
À, phải rồi, 2 người song ca cùng một tiết mục trong đợt văn nghệ vừa rồi, nhanh tới vậy sao. Tim tôi chợt rung lên, rất khẽ, một nhịp chân cũng chao đảo theo. Suốt thời gian sau đó, tôi vẫn âm thầm, lặng lẽ đi bên cạnh hai người, đôi khi đứng ra giải quyết cả những giận hờn của cả hai bên. Tôi bằng lòng với vai trò đó của mình, mà chẳng đòi hỏi gì thêm.
Ngày chia tay, khi chuyện tình cảm của Lâm và cô bí thư đã đi đến hồi kết, tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra lòng mình. Tôi chỉ ghi vào trang lưu bút chúc cậu thành công, và khi cậu có buổi biểu diễn đầu tiên tôi sẽ tới chúc mừng. Vậy mà 7 năm trôi qua nhanh chóng, cậu giờ đã thành ca sĩ khá nổi tiếng, với những ca khúc được các bạn trẻ yêu mến. Buổi biểu diễn đầu tiên của cậu ấy, tôi có tới thật, đứng trong hàng ngàn fan đang hô to tên của cậu ấy, nhưng hôm đó, tôi không báo cho cậu ấy biết…
Vẫn là tôi, lặng lẽ và âm thầm như thế.
Tới cả khi, Lâm đi hát thường xuyên ở Hà Nội, cậu ấy hay rủ tôi đi cùng, vẫn che chung chiếc ô khi tới quán café quen thuộc, tôi vẫn chẳng thể mở lời. Những lúc ánh đèn sân khấu vụt sáng, lúc Lâm say sưa trong tiếng nhạc là lúc tôi lại mơ màng về những ngày mình được đi bên cạnh cậu ấy, và nói ra tình cảm của mình. Nhưng, chỉ đơn giản có thế. Rồi cuối buổi, tôi lặng lẽ đứng ra xa một chút, tay cầm ô, nhìn Lâm ký tặng cho fan, nhận hoa và quà từ họ, rồi cùng ra về.
Thường Lâm sẽ hỏi tôi, nên trả lời fan như thế nào, món quà này nên để đâu trong căn phòng của cậu. Tôi đáp từ tốn, và trả lời mọi thắc mắc của cậu ấy, mọi tình huống mà cậu cảm thấy khó khăn, duy chỉ có tình huống trái tim tôi đang gặp phải thì không sao tôi giải quyết cho nổi.
Cho tới khi, cậu quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, để có thể phát triển hơn sự nghiệp ca hát của mình, thì tôi vẫn lặng lẽ đi bên cạnh, ủng hộ cậu ấy hết lòng. Dù rằng, tôi sẽ rất buồn, khi biết mình ở đây, một mình với Hà Nội rộng lớn này, mà không còn bóng dáng cậu bạn thân năm nào.
Nhưng, tôi cũng tin vào quyết định của cậu ấy. Khi trưởng thành, người ta có biết bao mối lo toan cho công việc, sự nghiệp của riêng mình, cậu ấy và tôi, rồi đến lúc cũng phải đi trên những con đường khác nhau. Tôi chỉ mong sao, tôi vẫn có thể được dõi theo những bước chân sau này của cậu ấy, đủ biết rằng, người mình thương yêu hạnh phúc và thành công.
2. Tôi lúc lúc lại xem đồng hồ, chỉ mong tới điểm hẹn. Cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn trước kia, giờ đã đi rất nhiều nơi, nhưng chọn Hà Nội là điểm dừng chân lâu nhất. Tôi vẫn giữ thói quen, tới Hà Nội dù chỉ một lúc cũng nhắn tin để gặp bạn ấy.
Bao năm, bao thứ đổi thay, mà sao tôi vẫn thấy bình yên vô cùng khi bên cạnh cậu ấy. Được bên cạnh cậu ấy, cười nói vô tư không chút gượng gạo xã giao. Năm xưa, đã bao lần tôi muốn nói với Hằng rằng tôi nhớ cậu ấy nhiều, nhiều lắm, mà không thể.
Ngay cả khi, rời Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi vẫn không thể nói ra tình cảm của mình. Những ngày đầu khó khăn và chênh vênh tại một thành phố mới xa lạ, nỗi nhớ nén chặt trong tim làm động lực tôi cố gắng không ngừng. Chẳng biết vì cớ gì, nhưng với tôi, chỉ cần được đi bên cạnh cậu ấy, lắng nghe một vài câu chuyện cậu ấy kể, nghe cậu ấy lý giải những thắc mắc của mình, thế là đủ.
Tôi thấy bóng cô bạn từ xa, cái dáng hơi gầy, làn da có phần rám nắng sau những chuyến đi, nhưng mái tóc vẫn dài và đáng yêu như thế. Tôi vẫn không thể quên, mùi hương trên mái tóc ấy, những ngày đi bên cạnh tôi từ khi còn đi ngồi chung bàn năm ấy.
Đã 7 năm rồi, thời gian quả là thần kỳ, làm mờ đi nhiều thứ, song lại làm dậy sóng cả một trời ký ức. Hằng nhận ra tôi, quay lại nở một nụ cười, thay cho lời chào. Ôi, nụ cười, trăm phần đáng yêu hơn lúc xưa.
- Ca sĩ, dành cho tớ mấy giờ đây? Hằng tươi cười hỏi.
- Uh, hẳn 1h nhé! Thực lòng, tôi mong, 1h ấy kéo dài hơn 10h thì tốt hơn.
- Vậy mình đi đâu!
- Bờ hồ, kem nhé! Hằng cười, tôi cũng cười theo.
Chúng tôi đi dạo một vòng bờ hồ, mỗi đứa đều ăn tới que kem thứ 2 và cười lớn, lá xào xạc dưới chân, mùa này cũng là mùa chia tay khi bằng lăng và phượng chen nhau tô thắm cả góc trời. Hằng đi bên cạnh, gót hài nhỏ cứ lặng lẽ và bình an, tôi nhiều lúc cứ muốn bước tới nắm đôi tay ấy, mà lại thôi. Còn vài phút nữa là tôi rời thành phố này rồi. Hằng quay lại:
- Uhm, ca sĩ muốn nói gì với tớ sao?
Câu nói ấy như hồi chuông rung khe khẽ, khiến tim tôi lại xao xuyến 1 nhịp.
- Có thể ngừng gọi tớ là ca sĩ được không? Tôi tránh câu hỏi của Hằng. Cô bạn chỉ cười.
- Gọi tớ là Lâm, như ngày xưa thôi nhé!
- Uh, như ngày xưa!
- Sài Gòn dạo này buồn tẻ quá, cậu có muốn vào đó vài ngày, tiện thay đổi không khí không? Chợt, tôi lại muốn lên tiếng.
- Không, tớ ở đây thôi! Hà Nội chờ cậu, khi nào mỏi mệt, có tớ ở đây, nhé!
- Hằng ơi…
- Thôi nào, nghệ sĩ của tôi ơi, ra sân bay thôi.
Chúng tôi không nói gì suốt chặng đường sau đó. Tôi lên xe ra sân bay, còn Hằng ở lại, chờ chuyến bus cuối cùng để trở về nhà. Hằng chỉ vẫy tay, cười thay cho câu chào.
Tôi cũng thu mình lại, khẽ nén tiếng thở dài, khi không biết, những cuộc gặp gỡ sau này, tôi có thể nói ra những gì mình đã giấu bấy lâu nay hay không, hay lại như lúc này, chẳng thể nói rằng, để lại Hà Nội một niềm nhớ quá dài, là điều thật khó khăn. Xe lăn bánh, tôi vẫn thấy bóng cô bạn ở đó, lặng lẽ dưới ánh đèn đường.
3. Nghe câu nói ấy từ Lâm, không hiểu sao tôi không muốn trả lời, tôi vẫn muốn ở đây lặng lẽ chờ cậu ấy chẳng vì lý do gì cả. Chỉ vì tôi mong ước mình là chốn bình yên cuối cùng, dù cậu ấy ngoài kia có bão giông ra sao. Nghe chừng có vẻ thật xa xôi, nhưng, một khi dành tình cảm cho ai đó, người ta mới thấy mình có thể làm được tất cả, kể cả việc chỉ đi bên cạnh, như những đường chạy song song.
Không có lời hứa nào, cũng không có câu chuyên nào được mở ra, nhưng lòng tôi nhẹ nhõm hơn. Hà Nội vẫn yên lặng như thế, Tùng Lâm ạ.
Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, cuối tuần, sẽ tranh thủ đi một vài nơi, khiến bản thân mình bận rộn hơn. Sáng đầu tuần, vẫn là thói quen theo dõi những trang báo mạng mới, xem thông tin của Lâm. Tôi mừng, vì cậu ấy sống tốt, và công việc ca hát cũng phát triển thuận lợi. Dường như có những mối dây liên hệ kỳ lạ giữa chúng tôi, tôi cảm nhận vậy. Vì rõ ràng, tôi mong những lần gặp gỡ ngắn ngủi với cậu ấy – những lần Lâm về Hà Nội.
Tuần tới, có một buổi họp fan của cậu ấy ở đây. Thông tin mới được đăng tải. Vé sẽ được bán kết hợp cùng chuỗi cửa hàng café sách mới mở. Tan làm, tôi rẽ qua hiệu sách để mua tấm vé tham gia. Trong hàng người tới mua, tôi và Ly cô bí thư xinh đẹp C2 năm nào nhận ra nhau. Ly thay đổi chút ít, mái tóc dài trước kia đã ngắn ngang vai, ôm trọn khuôn mặt sáng lấp lánh. Chúng tôi ngồi lại quán café sách và trò chuyện.
- Hằng không thay đổi mấy, tóc vẫn dài như trước!
- Hi. Uh, tớ thấy chưa muốn cắt.
- Lâm từng bảo rất thích con gái tóc dài, giống Hằng đó. Trước đây, khi chia tay, Lâm nói Lâm nhận ra cậu ấy dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn lặng lẽ bên cạnh cậu ấy, giờ tớ biết là ai rồi – Ly tiếp lời.
- …
- Tớ biết, hai người vẫn hay gặp nhau thường xuyên, Lâm không nói với Hằng sao. Câu nói của Ly ám ảnh tôi cả ngày dài sau đó.
Từng kỷ niệm những ngày tháng học sinh dội về trong ký ức tôi. Nụ cười vô tư, ánh mắt và giọng hát ấm áp của Lâm. Những ngày tháng trong vắt, không bị toan tính và áp lực cuộc sống xoay vần. Những ngày thật vui và hạnh phúc. Đáng ra, tình cảm ấy tôi nói ra sớm hơn, có lẽ, sẽ thấy nhẹ lòng hơn lúc này biết bao.
Tôi bấm số, gọi cho Lâm. Giọng cậu hơi bất ngờ, nhưng cũng đồng ý với đề nghị của tôi, sẽ gặp Lâm sau buổi họp fan.
Hà Nội một ngày rất khác
Có hai bóng người chầm chậm che chung chiếc ô khi đi trên con đường thơm mùi hoa sữa. Mùa thu về trong lòng, dịu ngọt như lời Hằng mới nói ra:
- Tớ nhớ cậu, nhiều thật nhiều!
Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, 7 năm như hai đường thẳng song song. Cuối cùng cũng chạm tay nhau rồi. Những nỗi nhớ đong đầy vắt dài theo năm tháng, và ngừng lại nơi đây, tối Hà Nội vào thu trong mát. Như tình cảm chúng ta đã dành cho nhau suốt những tháng năm qua vậy.
Tác giả: Tú Lệ