Disneyland 1972 Love the old s
* Danh ngôn tình yêu:
TOP Game Hay
Tìm kiếm


Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | Văn mẫu | Tải game
Trang chủ » Chuyên mục » Tiểu thuyết
Tìm kiếm | Báo lỗi | Tệp tin (0)
* Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Mười Mọt Nét[ADMIN] [ON]
*
Sáng Lập
* Góc Vuông
» Nội dung :
một chút tàn lửa, bập bùng ánh lên, rồi cũng tắt ngấm, đường hầm lại một lần nữa tràn ngập bóng tối vô cùng – “Đối với em, tôi không bao giờ đổi ý…” – Tiếng thầm thì vừa ngưng, đôi môi lạnh như băng phủ lên, vuốt ve nhẹ nhàng như lông vũ.


“Anh………”


“An…. Tôi muốn hôn em, rất muốn…………” – Giọng nói nhẹ nhàng hơi mất tự nhiên, như là ngần ngại.


Khi tôi còn đương ngơ ngẩn hết sức thì Tịch Si Thần đã hoàn thành nụ hôn nhẹ nhàng như nước này rồi, cố gắng hết sức đứng dậy, thắp lại cây đuốc, những ngón tay thon dài tái nhợt vịn vào mặt tường đổ nát.


“Anh, miệng vết thương…” – Tôi cũng vừa vặn đứng dậy theo, hành vi của anh ta sớm đã ngoài phạm vi phân tích và ứng phó của tôi rồi, chạm tay vào môi, nơi ấy còn chút ấm áp, trên môi xẹt qua một nụ cười nhạt, nhưng mà cũng chỉ là tự giễu.


“Tôi không sao cả, xin lỗi, tôi đã làm em sợ…” – Giọng nói thanh nhã mang theo nụ cười yếu ớt mà dịu dàng an ủi tôi.


Tôi nhếch miệng, cũng không nói gì thêm


Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn tôi tiếp tục tiến tới, chúng tôi thực sự không thể dừng chân lâu ở chỗ này.


“Châu Âu thời trung cổ, loại đường hầm bí mật này…” – Đưa tay che miệng ngăn một trận ho khan yếu ớt rồi mới nói tiếp – “Loại đường hầm này ngoại trừ dùng để đào thoát, còn dùng để bí mật chuyển tài sản và tù nhân. Cũng vì không muốn cho kẻ thù có thể đuổi tới, cho nên đặt rất nhiều cạm bẫy, cũng thường có các ngã rẽ để gây nhầm lẫn.” (A Tuyết: ta xót anh Thần quá)


Mềm mỏng giải thích rõ ràng như thế không phải có ý muốn nói với tôi rằng anh ta còn chưa chết được đấy chứ, không hề nhiều lời, chúng tôi đều cố ý làm như không muốn nhắc đến chuyện điên cuồng lúc nãy. Tôi tự nhủ với mình, chỉ là sợ thôi, sợ sự điên cuồng của anh ta…


Suốt dọc đường đi, Tịch Si Thần vẫn cứ liên tục thử mọi cách trong khó khăn bế tắc(A Tuyết: ở đây tác giả dùng một thành ngữ là “举步维艰” [jǔbùwéijiān"> – “cử bộ duy gian” đại loại là khó mà bước tiếp được ý :">), từ chỉnh thể đến từng chi tiết nhỏ, không khí truyền tới mùi rêu phong ẩm mốc, âm thanh nước nhỏ giọt vang vọng…Tôi cũng chưa bao giờ bình tĩnh hơn trước mặt anh ta. Đối với hoàn cảnh này cũng không hề thận trọng vô ích, hay mất kiên nhẫn mà kháng cự. Mà mấy tiếng trước, Tịch Si Thần không biết bằng cách nào đã từ trên tường mở ra một lối đi. Cũng khó tin y như lúc đốt lửa bằng sapphire, Tịch Si Thần dường như có thể tận dụng mọi thứ xung quanh để đạt được mục đích của mình. Như thể trên thế giới này, chẳng có gì mà anh ta không biết, mà anh ta không làm được. (A Tuyết: chuyện, soái ca nhà ta mờ lị)


Một cơn chóng mặt ập tới, trước mắt lại trở nên nhạt nhòa, gay gắt cắn mạnh môi dưới, trong miệng mùi máu tươi khi nãy còn chưa tan hết, một trận tanh nồng lại một lần nữa tràn đầy.


Khi bị nhốt thường cảm thấy thời gian kéo dài ra vô hạn, dù thời gian chắc còn chưa tới một ngày, mà cứ giống như đói khát ba ngày ba đêm không ăn không uống vậy.


Dòng chất lỏng ấm áp được mớm vào trong miệng, mang theo hương bạc hà thơm mát.


Trong đầu tôi còn tự dưng xuất hiện cái thành ngữ “lá lành đùm lá rách” (A Tuyết: nguyên bản là “相濡以沫” – tương nhu dĩ mạt, có nghĩa tương tự)buồn cười, muốn kháng cự nhưng mà tay chân chẳng chịu nghe lời đại não, cứ như bị bóng đè vậy, không biết là thức dậy rồi hay vẫn còn trong mộng.


Xung quanh là một màu xanh bụi bặm, màn mưa tầng tầng lớp lớp không cho thấy rõ con đường phía trước, khiến cho cái lạnh buốt giá thấm qua quần áo ướt đẫm đến tận xương tủy, sự ấm áp và thoải mái bất ngờ đến như thế, và rồi, khi tỉnh lại đã là trần nhà màu trắng muốt…..


Áo vest đen trùm lên người bởi đứng dậy mà rơi xuống, không có ánh mặt trời, không có trần nhà, đập vào mắt vẫn là con đường đá lởm chởm và ngọn lửa bập bùng vô định kia.


Tất cả hoảng hốt vừa rồi chỉ như một giấc mộng……. thực sự chỉ là mộng mà thôi…


Tịch Si Thần quỳ ngồi bên cạnh, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng, tay phải buông thõng bên người, tay trái muốn đỡ tôi đưa tới nửa chừng, lại ngại ngần dừng lại giữa không trung, không còn áo vest che dấu, đóa mẫu đơn đỏ thẫm trên nền áo sơ mi trắng muốt kia càng hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.


Không thể phủ nhận là anh ta có một làn da rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao cao, mặt tường đá phía sau phản chiếu một bóng dáng rất tuấn tú. Nhưng mà sự tuấn tú ấy lại mang theo thần thái lạnh lùng, cùng ngạo khí đến thần thánh cũng không thể xâm phạm được. Nhận thấy tôi nhìn không dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt đi ho nhẹ, như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên một mảnh.


Chương 27


Nhận thấy tôi nhìn không dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt đi ho nhẹ, như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên một mảnh.


Vết thương chưa xử lý trên ngực đã kéo vảy, máu tươi đỏ thẫm gần như đen đã không thấm ra nữa…


Trong nháy mắt, trong đầu chợt sáng tỏ! Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, rùng cả mình… Muốn cười to, thực sự muốn cười thật to… Tôi lại cứ hết lần này đến lần khác như đứa ngốc để cho những điều giả dối ấy lừa gạt! Sao tôi lại quên mất, Tịch Si Thần là loại người ích kỷ thế nào. Vậy ra, tình cảm của mình toàn bị người ta đùa cợt!


Sự lo lắng trong ánh mắt thoáng cái đã không còn! Những bối rối và mê mang lúc nãy, còn có cả dư vị của sự dịu dàng mà man mác buồn khiến lòng tôi rối loạn của anh ta, giờ biến thành những tiếng cười nói sỉ nhục tôi, điên cuồng nhạo báng sự ngu xuẩn của tôi.


Tịch Si Thần không nhận ra sự thay đổi của tôi, bình tĩnh đứng lên, lại như bị choáng váng mà khựng lại, tay phải theo bản năng bám lấy tường đá mà vươn dậy, nhoáng một cái đã ổn định thân mình. Máu còn ấm áp, chảy xuống một dòng theo mặt tường đá mấp mô.


“Có đứng lên được không?” – Tịch Si Thần hỏi, nụ cười toát ra vẻ dịu dàng, mà tay phải đang buông kia như thể đang vô tình chà xát mặt tường thô ráp, xóa sạch vết máu kia, chỉ để lại những vệt màu hồng, tựa như những vệt máu khô cạn đã lâu bám trên tường.


“Phía trước là cầu thang dẫn vào hầm rượu, nhưng cửa đá để mở vào đã bị hỏng rồi…” - Giọng nói dần dần yếu đi, mà tôi cứ lẳng lặng chẳng nghe lấy một từ, mí mắt cụp xuống che đi toàn bộ cảm xúc này.


Tiếng nói mong manh kia dần dần ngưng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại vang lên – “Trừ phi…” – Lại còn thả ra hai chữ này.


Phía trước là một hành lang dài tăm tối, nhỏ hẹp khó mà qua được. Lối ra của khối kiến trúc rộng lớn cổ kính vô cùng này không ngờ lại khiêm tốn đến vậy, nhưng đúng sai gì thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.


Tôi đứng dậy bước về phía đó. Quay đầu lại thấy Tịch Si Thần vẫn đứng ở rất xa phía sau, nhẹ nhàng ôm ngực ho khe khẽ, bước chân hơi lộn xộn và mơ hồ. Tịch Si Thần, thực ra việc gì anh phải như vậy. Rốt cuộc cũng không muốn lo lắng vớ vẩn, vì hiểu rõ được sự giả dối bên trong.


Để ý tới ánh mắt đánh giá của tôi, Tịch Si Thần sửng sốt, đứng thẳng mình, đáy mắt đen tối hiện lên một tia u ám, thản nhiên nói – “Tôi lấy đuốc cái đã.”


Sau cánh cửa cuối con đường nhỏ là một hầm rượu, những chai rượu vang hàng thế kỷ được đặt xen kẽ ngay ngắn trong những hốc trên tường đá.


Một số đã bị vỡ, để lại trong những hốc trên tường các mảnh vỡ.


Hương rượu tản mác trong không khí nồng đậm hơn nhiều so với lúc trước.


Mùi rượu quá nồng khiến tôi cảm thấy không được khỏe.


Sắc mặt Tịch Si Thần đỏ lên lạ lùng, đứng không vững như muốn ngả về phía tôi.


“Tịch Si Thần!” – Tôi quát khẽ theo bản năng.


Không tiếp tục cái dáng vẻ ngả nghiêng nữa, anh ta thuận tay cầm lấy một bình rượu trên kệ nói – “Nơi này không có thức ăn nước uống, đành phải uống tạm thứ này…nhưng mà hình như hơi nhiều quá…” – Thản nhiên tự giễu, cả bản thân anh ta cũng không tin được cái lời giải thích này.


Nhẫn nhịn trong lòng đã đến cực điểm rồi, lại nảy sinh ý muốn trả đũa.


“Tịch Si Thần, anh thích tôi điểm nào chứ?” – Khẽ cười bước từng bước đến bên anh ta, giọng nói mềm mại vốn không có ở tôi – “Thân thể tàn tạ này, hay là… linh hồn nực cười này?”


Tịch Si Thần ngây người, mặc cho bàn tay lạnh như băng của tôi đặt lên cơ thể mình.


Nhận thấy chiếc áo sơ mi trắng kia đã ướt đẫm rồi, đóa mẫu đơn đỏ thẫm kia cũng đã phai màu rồi.


“Thực là một trò đùa không tồi.” – Lần lượt cởi bỏ từng chiếc khuy áo ngay ngắn, để lộ ra khoảng ngực trần trụi.


Ngón tay chậm rãi lướt qua vết thương ngắn ngủn kia, dừng ở nơi trái tim phập phồng.


“Đáng lẽ ra anh nên đâm vào đây.” – Giọng điệu nhẹ nhàng chất chứa sự cay đắng. Cảm giác được khối cơ thể dưới tay này trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ngay cả nhịp phập phồng dưới đầu ngón tay cũng như ngừng lại. – “Vết thương ngắn và nông như vậy, sau khi rút dao ra máu mới có thể chầm chậm chảy ra, sau đó trong nháy mắt nắm chặt lấy lưỡi dao, để máu ở lòng bàn tay chảy tràn trên miệng vết thương, giả làm thương nặng… Tôi không ngờ Tịch tiên sinh có thể diễn hay như vậy.” (A Tuyết: haizz, khổ nhục kế thôi)


Không hề trả lời.


Sức nặng dần dần ép xuống người, hơi thở mang hương rượu phảng phất thổi qua bên tai tôi. Thân thể nóng rực, mồ hôi dấp dính, hô hấp rối loạn, lòng tôi rối bời, vội vàng đẩy anh ta ra theo phản xạ.


Tịch Si Thần mất thăng bằng ngã vào mặt đá thô ráp, tay phải va rất mạnh lên mặt tường lởm chởm, vết thương chưa hề khép miệng lại ứa ra một dòng đỏ thẫm.


Hồi lâu cũng không có lên tiếng.


Anh ta dựa lên bờ đá, tóc đen bối rối rủ xuống che vẻ mặt mơ hồ, bàn tay phải nắm chặt, máu theo kẽ tay rỏxuống, từng giọt từng giọt rơi, tạo nên những đóa hoa lung linh diễm lệ - “Đúng, khổ nhục kế. Mặc dù cũ rồi, nhưng với em… sẽ có hiệu lực.” – Con mắt hơi nheo lại thoáng chút thất thần, tiêu cự trong mắt tan rồi lại tụ - “Bởi Giản An Kiệt rất lạnh lùng nhưng cũng rất… dễ mềm lòng.”


“………….”


“Em không muốn cùng chết với tôi trong này không phải sao? Cho nên một đao ấy không phải là thật, em nên cảm thấy mừng.”


Anh ta có ý gì? Châm chọc sự bất lực của tôi sao? Đúng! Mê cung này đúng như anh ta nói, nếu không có anh ta dẫn đường, tôi nhất định sẽ không ra được.


Thân thể Tịch Si Thần chậm rãi di chuyển sang một bên, cuối cùng ngồi xuống.


“Cầu thang ở ngay đây, em đi lên đi…” – Những bậc thang ẩn trong bóng tối, bị tàn phá suýt nữa nhìn không ra. Đột nhiên có những tiếng ầm ầm, những bậc thang mà anh ta nói như kỳ tích mở ra, một luồng ánh sáng mặt trời theo cửa hầm chiếu xuống.


Tôi nâng tay che luồng ánh sáng trắng chói mắt, sau khi đã thích ứng được, lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tịch Si Thần – “Anh không đi à?” – Tuy nhiên giờ phút này bản thân hoàn toàn không có ý muốn đỡ anh ta.


Tịch Si Thần ngồi tựa dưới đất, chậm rãi cười nhàn nhạt, thân thể hơi hơi run rẩy, như thể đang cố gắng chống chọi cái gì, hay chịu đựng cái gì. – “Bậc thang cũ nát không được tu sửa, chi bằng để em đi trước xem? Dù sao tôi có chết cũng chẳng liên quan gì đến em không phải sao?”


“Đúng là chẳng liên quan!” – Câu trả lời của tôi gần như là phản xạ, nhưng thể chứng minh với chính mình điều gì đó, nhưng, không thể phủ nhận lời anh ta nói khiến tôi có cảm giác nhói đau…


“Hay là em quyến luyến? A, ‘sống cùng đi chết cùng chôn một mộ’ cũng thật lãng mạn.” – Giọng nói lạnh lùng thốt ra không nhanh không chậm, không biết xấu hổ mà làm tổn thương người ta…


Tôi cố gắng khống chế sự phẫn nộ của mình, không quan tâm anh ta có đi lên hay không nữa, lê lết thân thể suy yếu, bước lên những bậc đá vỡ lởm chởm.


Đi tới bậc thang cuối cùng, chân bước lên mặt đất đã lâu không thấy, cảm giác nhẹ nhõm sau khi thoát chết trong gang tấc này khiến tôi cảm thấy có chút hư ảo.


Mặc dù không có lý do, vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn xuống một cái.


Trong ánh mặt trời tôi nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt mênh mang ấy, mơ hồ như thể sắp tiêu tan.


Một dòng tơ máu chầm chậm chảy ra từ khóe miệng anh ta, con mắt thất thần lạc mất tiêu cự, rồi chảy xuống, cơ thể suy yếu ngả nghiêng, xung quanh vang vọng tiếng ầm ầm.


Ngay lúc tôi còn đang khó hiểu, những khối đá bên chân bỗng dưng đóng lại, tạo nên một trận bụi mù, những cơ cấu từ xa xưa kia cũng gầm rú ma sát theo. Mặt đất kín bưng không một khe hở, như thể cửa động vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện.


“Tôi chết không liên quan tới em.” – Trong lúc hỗn loạn bên tai vẫn vang vọng những lời này. Bây giờ mới nhận ra, nó như thể lời dự báo trước về cái chết.


Dòng máu theo khóe miệng anh chảy ra khi cuối, càng giống như mấy cảnh sinh ly tử biệt trong võ hiệp. (A Tuyết: chú ý nhớ, từ đây chị thay đổi dần thái độ đối với anh, nên cách gọi cũng sẽ đổi dần dần.)


Trong hoảng hốt nhớ lại rất lâu trước kia khi xem phim võ hiệp rất bực mình cái kiểu hơi tý lại ho khạc máu – “Không phải lao phổi cũng chẳng phải viêm phế quản, ho ra máu như vậy rất giả tạo.”


Gia Trân sẽ bày ra khuôn mặt khóc như hoa lê, quả quyết rằng – “Bị nội thương cũng sẽ ho ra máu mà.”


Tôi nghi ngờ liếc nhìn cô nàng. Bùi Khải ở bên cạnh cũng rất có lòng phụ họa – “Nội thương có thể bị gây nên bởi những ngoại lực bên ngoài tác động đến con người như: ngã ngựa, đánh nhau, rơi từ trên cao xuống…hô hấp mất cân bằng, gan và dạ dày đảo lộn, sau đó sườn và bụng đau đớn, buồn nôn đầy hơi không ăn uống được, nhỡ đâu phạm tới phổi, đường dẫn khí…sau khi nội thượng bị máu tràn vào, gây khó thở, ho ra máu, chảy máu cam, nôn ra máu…”


“Thôi thôi thôi……” – Hàng loạt những giải thích thuộc về y học cổ truyền thật khiến người ta đau đầu, Gia Trân dở khóc dở cười – “Bùi Khải, sau này anh có thể tính đi làm giang hồ lang trung được đấy.”


Chương 28


Trong phòng bệnh, tường trắng muốt, drap giường trắng muốt, không khí lạnh lùng hòa cùng mùi thuốc sát trùng, tất cả những thứ này đều cho tôi cảm giác quen thuộc không thôi, nhưng mà lúc này đây, người nằm trên giường bệnh không phải là tôi.


Tôi chầm chậm bước tới, ngồi xuống cạnh mép giường, Tịch Si Thần đang hôn mê có vẻ tiều tụy và vô hại, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ đều mềm mại hơn, thậm chí còn mang vẻ thơ trẻ, tóc đen tán loạn ôm lấy trán, đôi môi trắng bệch mím lại, vẻ cao ngạo thường ngày đã không còn nữa, chỉ còn lại phần nào nhợt nhạt.


Lợi dụng, lừa gạt
<<1 ... 1112131415 ... 21>>
Trang :
Đánh Gía: like | dislike
vote
Tên bài: Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Chuyên Mục: Tiểu thuyết
Lượt xem:
Link:
Tags: , Tiểu, Thuyết, Hay, -, , Sao, Đông, Ấm, Full, Chap,
Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Truyện hay - Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn
Truyện Học Sinh - Cô Gái Mất Trinh
Truyện Tiểu Thuyết - Cưới Rồi Dạy Bảo Sau
Truyện Cuộc Sống - Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi
Truyện Teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc
1234...131415»
Top Game Hot