» Nội dung : , tranh thủ tình cảm, chiêu này nối tiếp chiêu kia, tính toán cẩn thận từng quân bài trong tay, những tưởng nếu cần, ngay cả chính sinh mệnh của mình cũng đưa vào toan tính được.
Nhưng mà thông minh như anh, trước chuyện tình cảm cũng vụng về ngốc nghếch.
Chậm rãi ngước mắt lên, trong khoảnh khắc đã rơi vào ánh nhìn sâu sắc của một đôi mắt không biết mở từ lúc nào đang nhìn tôi chăm chú, tôi sửng sốt, rồi vội vàng đứng dậy khỏi mép giường, nhưng không chờ tôi đứng vững cổ tay đã bị Tịch Si Thần nhẹ nắm lấy – “An……” – Tiếng nói khàn khàn cố thoát ra khỏi miệng.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Không cần.” – Tịch Si Thần khó khăn ngồi dậy, đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu vẫn không dời đi, giọng điệu hơi tha thiết – “Thế này được rồi.”
Tôi bị ánh mắt của anh làm cho không được tự nhiên, nghiêng nghiêng đầu – “Tịch Si Thần, tôi sẽ không vì một lần cảm kích mà đón nhận tình yêu.”
“Tôi biết.” – Yên lặng một lúc lâu sau anh mới nói bình tĩnh một cách lạ lùng. – “Có điều, tôi đã nghĩ rằng em sẽ không quay lại.”
“Tiếc cho màn khổ nhục kế diễn quá hoàn hảo của anh.” – Tôi hơi trào phúng, giờ nhớ lại cái lúc ấy vẫn còn hơi hoảng, nếu không hiểu được sự đau đớn của anh ta không phải là giả, nếu không hiểu ra đằng sau từ “trừ phi…” ấy chính là trừ phi có người ấn nút mở cửa, nếu không đã không mở lại được cửa đá….. Thực tế là tôi vẫn luôn chán ghét sự giả dối không chân thực này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa hề ghét đến như vậy, ghét đến nỗi mắt nhòa cả đi, nước mắt cứ tự nhiên chảy tràn đầy mặt.
Tôi nhìn anh mặt không chút thay đổi – “Đừng cố thử tôi.”
Tịch Si Thần cười khổ một tiếng – “Thực sự, tôi có làm gì cũng vô ích phải không?”
Có lẽ bởi đang yếu bệnh, nên lúc này trông anh thoạt nhìn như thể một đứa trẻ phải chịu ấm ức.
Tôi hơi nghiêng đầu – “Tịch Si Thần, tôi đã không còn hận anh, cho nên, anh cũng không phải làm gì nữa.”
Đột nhiên, khuôn mặt anh có chút tươi tỉnh lên, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, đưa tay tôi lên miệng thản nhiên đặt xuống một nụ hôn, cảm giác từ đầu ngón tay lành lạnh truyền tới làm tim tôi đập mạnh – “Anh……”
Tịch Si Thần ngước mắt lên – “Cám ơn, trước mắt, như vậy là được rồi.”
Tôi không ngờ Tịch Si Thần mà cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy, anh như vậy, vừa xa lạ lại vừa mang tới sự ấm áp trong tôi.
Về tất cả những chuyện chính, chúng tôi đều vô tình không nhắc tới.
“Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại tới.” – Tránh khỏi bàn tay của anh, cầm lấy áo khoác đi về phía cửa.
“An Kiệt.” – Tiếng nói dịu nhẹ từ phía sau truyền tới, chứa dựng biết bao ý vị - “…Tôi xin lỗi.”
Muộn thì cũng đã muộn rồi, không dừng lại, mở cửa đi ra ngoài, câu xin lỗi sau cuối ấy tới chậm sáu năm, bây giờ nghe được chỉ có cảm giác nhẹ tênh như mây gió, trên thực tế, tất cả còn lại đến giờ cũng chỉ như mây gió mà thôi.
Tịch Si Thần nằm viện một tuần, tôi về trường xử lý nốt những việc dang dở, còn báo với cô hoãn kế hoạch lại.
Bạn cùng phòng cũng chẳng thắc mắc chuyện mấy ngày nay tôi lục tục vắng bóng, chúng tôi vốn rất ít giao thiệp, chỉ có cô nàng Singapore kia cứ hơi tý lại hỏi tôi về “Diệp Lận”, tôi chỉ có thể cười khổ đáp rằng anh ấy sắp lập gia đình, cô nàng thất vọng rõ rệt, nhưng cũng ngoan ngoãn không hề làm phiền tôi.
Trưa hôm nay mang cơm hộp của nhà hàng Ý tới bệnh viện, Tịch Si Thần đang ngủ, vết thương trên người đã lên sẹo, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Vuốt lên vết thương trên bàn tay anh, sâu đến đáng sợ như vậy, nhẹ nhàng lướt qua, mang theo mấy phần đau lòng mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra. Ngay sau đó cảm thấy những ngón tay của anh chậm rãi nắm lấy năm ngón tay tôi, chặt chẽ ràng buộc – “Lại đây…” – Tịch Si Thần đã coi như không hận thành đón nhận, được một bước lại muốn tiến thêm một thước.
“Hôm nay thấy sao?” – Cô sĩ nói anh hồi phục rất nhanh, hôm qua còn nói có thể ra viện sớm.
Tôi rụt tay lại, rót một ly nước đưa tới – “Vết thương của anh, tôi ít nhiều cũng phải có trách nhiệm.”
“…….rất xin lỗi, tôi đã làm em khó xử.” – Cúi đầu, nhìn cái cốc thủy tinh trong tay.
Trước chuyện tình cảm anh ta thực sự như một đứa trẻ, rất cẩn thận mà lại mẫn cảm lạ lùng, thăm dò từng chút một, không thể kiềm chế được tình cảm, sau khi tôi từ chối tình cảm, lại tự giác lùi tới một khoảng cách hữu hiệu, rồi chờ đợi đến bước hành động tiếp theo.
………..Mà tôi có hơn gì anh không? Có lẽ, hận anh, chỉ là một sự trút giận, đối với sự yếu đuối khoan dung dành cho cha, đem tất cả những phẫn hận và uất ức không chỗ nào trút ra của mình đổ hết lên đầu anh, lại còn, tự nhủ với mình rằng đó là điều đương nhiên, vuốt ve má phải của mình, nơi đó sớm đã không còn đau nữa, chỉ là……Có lẽ, chỉ là muốn qua anh mà khẳng định mình vẫn còn tồn tại, có lẽ, anh mới chính là người bị lợi dụng……
Tôi thừa nhận lòng mình đã khác nhiều so với trước kia, tôi cũng biết mình đối với anh ngoài “cảm kích” ra còn có điều gì đó, lại chợt nhớ về những bối rối của mình ngày hôm ấy, không khỏi cười khổ một trận, tôi cố chấp đến cùng để làm gì cơ chứ……Đêm qua, suynghĩ rất nhiều, nhớ tới cô, Phác Tranh, Christine, Diệp Lận, Tịch Si Thần, mẹ, cha, Lâm Tiểu Địch, Mạc Gia Trân……Tôi nhớ lại một lượt về tất cả những người đã từng gắn bó, tôi không biết mình sao lại liên quan tới mỗi Tịch Si Thần nhiều thế, có lẽ là vận mệnh an bài……Nhưng buồn thay hai kẻ thờ ơ lạnh nhạt đều không dễ bộc lộ cảm xúc, rồi lại ở bên nhau nảy sinh những điều mới mẻ, cho tới bây giờ…Giờ đây sau chuyện đó Tịch Si Thần trở nên ôn hòa và dịu dàng lạ lùng, như thể buông thả cái gì đó, chỉ là EQ có hạn nên anh không biết xử lý tình cảm như thế nào.
“An Kiệt, sao vậy, mệt mỏi ư?” – Tiếng nói thản nhiên vang lên, mang theo sự dịu dàng.
Tôi đứng dậy, tự dưng cảm thấy dễ dàng hơn, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ, từ từ thả ra một câu – “Tịch Si Thần, chúng ta hòa thuận với nhau đi.”
Tâm tình bình thản chờ xem anh, không mang theo chút thành kiến nào, có lẽ, tôi với anh có thể thực sự hòa thuận với nhau.
Đương nhiên nếu muốn định nghĩa hòa thuận với nhau này là tình yêu thì còn sớm quá, dù sao muốn lòng tôi hoàn toàn đón nhận một người không phải là chuyện dễ. Cho nên bây giờ chỉ có thể bước từng bước, tương lai, có thể sẽ hòa thuận bên nhau, cũng có thể sẽ lạnh nhạt chia xa.
Mà giờ phút này tôi chỉ biết là, tôi chỉ không muốn hận anh nữa, chỉ thế mà thôi.
Chương 29
Hai hôm sau Tịch Si Thần chuẩn bị làm thủ tục ra viện, tôi tính sơ sơ, sau khi hồi phục kha khá anh sẽ quay về Trung Quốc, cho nên mình cũng phải rục rịch chuẩn bị việc đi Phần Lan, dù sao việc này cũng đã ấn định rồi, cô ở bên kia cũng thúc giục đi mau.
Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Tịch Si Thần ngồi trên giường lật xem một ít tài liệu, mặc bộ pijama màu trắng (A Tuyết: hơ, chị Cố dùng từ “miên bố” tức là áo ngủ ý, cơ mà ta thay băng pijama cho nó sang ) đeo thêm một chiếc kính gọng bạc, lại có vẻ ôn hòa và tao nhã khó tả.
“Hôm nay hơi muộn.” – Tịch Si Thần ngẩng đầu lên, mỉm cười.
“Ừm.” – Tùy ý trả lời. Đi tới bên cửa sổ thay lọ hoa bách hợp(A Tuyết: hoa loa kèn, huệ tây đấy, chả phải cái gì xa lạ đâu) hôm qua.
“Lại đây.” – Một bàn tay đưa ra, giọng điệu lạnh nhạt nhưng không mang ý ra lệnh.
“Đang ốm mà còn làm việc có vẻ không ổn.” – Tôi nói, còn chậm rãi đi tới bên giường.
Tịch Si Thần ngạc nhiên, đem giấy tờ trên tay nhét vào ngăn tủ bên cạnh, ý cười trong mắt lại nhuốm một tầng dịu dàng – “Những lời này của em, anh có thể coi là quan tâm.”
Tôi nhíu mày liếc mắt nhìn anh một cái.
Tịch Si Thần than nhẹ một tiếng – “An Kiệt, là anh vội vàng quá rồi, hay là em…”
Tôi mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh – “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thật sao?” – Tịch Si Thần nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và trong sáng, như thể tất cả những gì muốn che dấu trước kia đã không còn muốn được che dấu nữa rồi – “Bây giờ, lòng tham của anh.” – Cười khổ một tiếng, thì thào lẩm bẩm – “Bây giờ, e là ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được.”
“Anh bảo em phải làm thế nào?” – Tôi thở dài cười, biểu hiện được một bước lại muốn tiến thêm một thước của anh càng lúc càng rõ ràng, đôi khi cứ như lừa trẻ con, mềm mềm ngọt ngọt, tôi trước giờ không hay biết Tịch Si Thần cao cao tại thượng cũng có dáng vẻ này, nói thật anh thế này trước kia tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Nụ cười của Tịch Si Thần trở nên mơ hồ, cầm lấy đuôi tóc dài thả xuống trước eo của tôi, quấn quanh đầu ngón tay nghịch ngợm – “Không, em biết không, em không cần làm gì cả, anh sẽ không miễn cưỡng em, cũng sẽ không cố phá hoại cuộc sống của em, suy nghĩ của em, bản thân em lúc này, đã là quá ơn phước đối với anh rồi, chỉ là, có lẽ lòng tham của còn người luôn vô tận…” – Ngay lúc đó, anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt tôi, cái nhìn chăm chú thật táo bạo, táo bạo đến nỗi tôi không thể không nhìn lại, nếu không sẽ bị nó nhấn chìm – “Anh chỉ hy vọng em có thể đáp lại anh, dù chỉ một chút thôi, đừng để anh cảm thấy như mình đang tự biên tự diễn.”
Nói không bị anh tác động rõ ràng là tự lừa dối mình, nhưng sự thật là tôi có thể làm gì hơn? Trước mắt điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là hòa thuận bên nhau được thôi, thêm nữa, tôi sợ sẽ càng ngày càng không giống mình, cũng càng ngày càng…đón nhận anh.
Đột nhiên, anh kéo bàn tay phải tôi để bên hông – “Bị thương? Vì sao vậy?” – Biểu tình có vẻ nghiêm trọng, nhìn vết thương hơi tím cạnh sườn ngón tay trỏ, muốn chạm vào nhưng lại không nỡ.
Tôi tránh ra nhưng không được, đành phải thuận theo anh, ở bên nhau mấy ngày cũng đủ để biết anh đối với tôi rất kiên trì – “Khi mua hoa không cẩn thận bị gai đâm.” – Trước kia Diệp Lận rất thích tặng tôi hoa, ngày nào cũng tặng không biết mệt, sau này sang Pháp, tự mình hình thành thói quen mua hoa.
“Hoa?” – Tịch Si Thần nhìn sang lọ côh hợp mới bên cửa sổ, có chút đăm chiêu, đúng lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, nhìn tôi cười nói – “Hôm nay cô đến muộn.” – Y tá này là Bella, y tá đặc biệt của bệnh viện, chuyên chăm sóc riêng cho một số ít những bệnh nhân phòng VIP, hơi lớn tuổi, nhưng cho người ta cảm giác rất nhiệt tình.
Tôi ngừng một chút, gật đầu. Lúc nãy Tịch Si Thần cũng nhàn nhạt nói rằng tôi tới muộn, nhưng mà tôi biết rõ rằng mình chỉ muộn có nửa giờ thôi mà.
“Tịch tiên sinh chờ cô lâu lắm rồi.”
Lời này khiến tôi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, thấy anh đã tháo kính xuống, biểu hiện rất tự nhiên – “Cứ tưởng rằng hôm nay em không đến.” – Tịch Si Thần vẫn nói tiếng Trung.
“Ha, người phương Đông thật là giàu tình cảm, đến muộn có một chút mà đã lo cuống cả lên.” – Bella cười cười nhìn tôi và Tịch Si Thần.
Người Pháp lãng mạn, khi nói chuyện lại không kiêng nể gì, nhưng mà bị nói như vậy, ít nhiều vẫn có phần mất tự nhiên, nhất thời không biết nói tiếp thế nào, nghĩ ngợi một chút tôi nói – “Em ra ngoài cái đã.”
“A, không cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương của Tịch tiên sinh chút xíu, không cần phải tránh đi, hơn nữa cô cùng ngài đây không phải tình nhân sao?” – Bella nháy mắt với tôi một cái rất mờ ám, cười thật thoải mái.
Tình nhân? Tôi cười khổ, muốn phủ nhận nhưng nghĩ cũng chẳng quan trọng, dù sao nói mấy cũng vô ích, mà Tịch Si Thần bên kia rất bình tĩnh để người ta kiểm tra vết thương trên người mình, khóe miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhàn nhạt.
“Nói thật, hai người cô cậu thật là đẹp đôi!” – Bella còn nói.
Tôi không ngờ Bella còn hào hứng đến vậy, chỉ biết tiếp tục câm nín.
“Cám ơn.” – Tịch Si Thần trả lời qua loa cho có, biểu hiện trước mặt người ngoài của anh vĩnh viễn hoàn hảo, hào hoa như vậy.
“Ok!” – Bella kiểm tra vết thương trên người Tịch Si Thần xong, thu dọn tài liệu, lại quay sang cười nói với tôi – “Tiểu thư xinh đẹp, mai gặp lại!” – Nói xong thản nhiên đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi bất đắc dĩ hít một hơi, nhìn Tịch Si Thần, anh cũng đang nhìn tôi – “Bực mình sao?” – Giọng nói rất nhẹ.
“Không quan trọng nên không phải bực.” – Nhưng mà có phẩn không thoải mái cho lắm.
“Chúng ta bây giờ đang ở bên nhau, phải không?”
Tôi lắc đầu ngồi xuống cạnh giường anh – “Tịch Si Thần, từ bao giờ anh cũng bắt đầu biết bất an?”
“Bởi vì em, nên anh mới có thể bất an như vậy.” – Anh giữ chặt tay tôi, ánh mắt sáng ngời mà sâu thẳm – “An Kiệt, chúng ta đã bắt đầu rồi, ít nhất, anh cũng cho rằng em đã cho phép anh bắt đầu, nếu vậy, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
“Nếu đến cuối cùng em vẫn không thể đón nhận được thì sao?” – Tôi đưa ra một giả thiết.
“Em sẽ chứ?” – Anh hỏi có phần hơi gấp gáp.
“…………………..”
“Em… có thể không cần đáp lại anh gì cả.” – Thoáng chùng mi mắt xuống – “Xin đừng cự tuyệt những cố gắng của anh, tất cả tất cả, xin đừng cự tuyệt.”
“Em có thể nói anh đây là lợi dụng lúc người ta khó khăn được không?” – Không khỏi cười nhạt nói, nói thực đối với anh, tôi cho đến giờ vẫn chẳng rõ ràng cho lắm.
“Có thể chứ?” – Tịch Si Thần ngước mắt chân thành và tôn thờ nhìn tôi, cũng nắm lấy một lọn tóc đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.
Trái tim tôi bị hành động này của anh làm cho run bắn lên, như thể bị cái gì đó lôi kéo, lẳng lẳng nhìn vào mắt anh, không biết bao lâu sau, đến cuối cùng mình đã trả lời anh thế nào cũng không nhớ được rõ ràng.
“Sau này đừng mua hoa.” – Tịch Si Thần đưa ngón tay nhẹ nhàng đan vào trong mái tóc tôi, giọng điệu mềm mỏng, rất cẩn thận – “Dù mọi thứ của em anh đều rất quý trọng, nhưng hoa… xin hãy để anh tặng cho em.”
Chương 30
Khi trở lại ký túc xá bất ngờ nhận ra ba cô bạn cùng phòng đều ở đó. Chiếc bàn nhỏ trong phòng khách được trải khăn, trên đặt đầy đồ ăn vặt, Audrey ngồi trên ghế sô pha, tôi vừa mới bước vào đã nghe thấy cô nàng đang nói chuyện về một anh chàng người Đức nhàm chán.
“Anh ta không có làm chuyện đó với tôi.”
“Cái bọn đàn ông Đức khô cứng, ở cùng một chỗ thành một đám bị điên, hai lần thế giới đại chiến không phải do bọn họ phát động sao.” – Lương Ngải Văn, cô gái Singapore tiếp lời, tên củ