* Danh ngôn tình yêu:
TOP Game Hay
Tìm kiếm


Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | Văn mẫu | Tải game
Trang chủ » Chuyên mục » Tiểu thuyết
Tìm kiếm | Báo lỗi | Tệp tin (0)
* Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Mười Mọt Nét[ADMIN] [ON]
*
Sáng Lập
* Góc Vuông
» Nội dung :
chấp thì ngay cả Phác Tranh cũng không theo kịp được ba phần.


Cuối cùng tôi nói – “Hôm nay con sẽ dành cả ngày đưa cô đi chơi Paris.” – Coi như là cam đoan không đi tìm Tịch Si Thần.


Thực ra đi chơi Paris cũng chỉ đơn thuần là đi thăm mấy điểm du lịch của Paris, cung điện Elysses, quảng trường Concorde, nhà thờ đức bà Paris……Cô cũng chẳng mấy hào hứng, bà vốn không thích phong cảnh nhân văn mà, chuyến đi này chắc cũng chỉ vì “muốn phá hoại” thôi, nhưng cuối cùng cũng thực sự mệt mỏi không thể “phá hoại” thêm được nữa, miễn cưỡng lưu lại Champ Elysses lười biếng hưởng thụ trà chiều.


Tôi không chào hỏi đã đi ra, so với ngồi hầu trà chiều thì tôi thà đi ra ngoài còn hơn, biết đâu còn có thể gặp triển lãm tranh, nhưng thật ra cũng không nghĩ tới phải lộn lại để tìm Tịch Si Thần, ở một trình độ nào đó, tôi thực không mong mình quá chịu ảnh hưởng của anh, cho dù bây giờ có chút không khống chế được, cũng không nên quá buông thả.


Bước đi lung tung, ánh hoàng hôn vàng nhạt đã buông xuống chừng hai chục phút, xuyên qua con đường nhỏ đi về phía bắc, đi vào một quảng trường nhỏ bày các tượng điêu khắc, chọn một chiếc ghế ở chỗ vắng vẻ ngồi xuống nghỉ tạm, một lát sau, cảm nhận thấy có người nhìn chằm chằm về phía mình không dời mắt, nghiêng đầu nhìn lại – là một người đàn ông Pháp điển hình, cao lớn sáng sủa lại có phần hợp thời trang.


Người đàn ông mỉm cười bước về phía tôi, còn dắt theo một chú chó chăn cừu Đức, trông rất đẹp. (A Tuyết: người đẹp, không phải chó, con chó đẹp sẵn rồi =)))


“Xin chào.” – Anh ta dùng thứ tiếng Anh gượng gạo mở lời.


Tôi ngây ra một chút rồi đứng dậy, nhàn nhạt dùng tiếng Pháp đáp lại.


“Cô phát âm thật dễ nghe.” – Miệng anh ta hơi giương lên, lần này dùng tiếng Pháp.


“Cám ơn.”


“Có thể cùng tôi đi dạo không?” – Anh ta nói, thực trực tiếp.


Tôi vừa định mở miệng, vai đã bị một vòng tay ôm lấy, có người ôm chặt tôi từ phía sau….hương bạc hà quen thuộc!


“Thật xin lỗi, cô ấy chỉ có thể cùng tôi.” – Lời nói trầm thấp lạnh nhạt, thứ tiếng Pháp rất chuẩn.


Tôi hồi phục khỏi một chút ngây ngẩn, không khỏi khẽ cười nói – “Anh xuất hiện lúc nào cũng như bóng ma.”


Cảm giác thấy cổ bị ai nhẹ nhàng cắn một cái, tựa như còn thở ra lời nào, nhưng quá nhẹ đến nỗi không nghe được.


Tịch Si Thần đứng thẳng người, tao nhã bước từng bước tới bên cạnh tôi, còn rất tiện tay nắm lấy tay trái tôi vẫn buông một bên, năm ngón tay đan vào, cùng nắm – “Thứ lỗi.” – Anh nói lời này là dành cho người đàn ông Pháp kia, trang trọng lịch sự.


Nói xong liền lôi tôi đi về phía con đường nhỏ.


“Làm sao vậy?” – Tôi cười hỏi, hội tụ cả cao quý và tao nhã, bước chân vội vã khiến anh thoạt nhìn như thể sắp tuột tay.


Bước chân dừng lại, Tịch Si Thần đột nhiên xoay người, đôi mắt tăm tối khóa chặt lấy tôi, khuôn mặt có chút u buồn, sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không nói gì.


Tôi cười – “Bây giờ, em muốn đi qua bên kia, có muốn đi cùng không?” – thuận tay chỉ chỉ phía bên kia.


Tịch Si Thần nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng mở miệng, lời nói thốt ra thật choáng váng – “An Kiệt, anh yêu em.”


Tôi ngây người thật là lâu, rồi cũng đáp lời – “Ừ.”


Tịch Si Thần vẫn lẳng lặng nhìn tôi, mắt đen u tối, tôi cười thành tiếng – “Sao giống trẻ con vậy, Tịch tiên sinh.”


Đột nhiên Tịch Si Thần kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy – “An Kiệt.” – Giọng nói dịu dàng, cũng chan chứa tình cảm.


Tôi ngạc nhiên, cứ để mặc anh ôm, nhìn người đi đường cũng chẳng mấy quan tâm.


“Cho tới giờ vẫn chưa có ai bảo anh…trẻ con cả.” – Tựa đầu rúc vào cổ tôi, nhẹ nhàng cười.


“Còn nữa…Anh vừa thổ lộ.” – Lời nói quẩn quanh lẩn trong tóc.


“Ừ.” – Tôi cười, ánh mắt không biết từ lúc nào trở nên thật dịu dàng – “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, Tịch tiên sinh, dù đã muộn hai ngày. Nhưng mà, em nghĩ…sang năm chắc sẽ không muộn nữa đâu.”


Mất chừng năm giây, cả người Tịch Si Thần cứng đờ như hóa đá, ngay sau đó hơi kích động buông tôi ra, nhìn tôi, ánh mắt mang tia sáng kỳ dị - “Em…đồng ý rồi sao?” – Anh hỏi rất rất nhẹ, cũng rất rất cẩn thận.


Bất đắc dĩ thở dài – “Cô em nhất định sẽ giận…”


Một nụ hôn nóng bỏng ngạt thở nuốt lấy hết những lời tôi định nói, không ngừng gắn bó quấn quýt, cho đến tận khi rời môi ra, cả hai hô hấp còn hỗn loạn.


Cái con người này, càng lúc càng không biết để ý gì cả.


Bình ổn lại những rung động trong lòng, tôi nhẹ nhàng cười hỏi – “Anh có vẻ rất thích hôn em nhỉ?” – Cũng thích vuốt ve mặt tôi.


Khuôn mặt tuấn dật ửng hồng lên, những ngón tay tinh nhã lập tức bưng lấy trán, như thể muốn ngăn trở cái gì… nỉ non thốt ra - “…tình cảm khó chi phối”.


Chương 33


Khi trở về khách sạn của cô đã là sáu giờ chiều.


“Còn biết đường về.” – Cô ngồi yên vị trong phòng khách sạn nhìn tôi cười.


“Cô uống trà chiều có vui không?”


“Vui vui vui, tất nhiên là vui”


Tôi bước tới ôm cổ cô – “Cô à, giận dỗi sẽ mau già đấy.”


Cô hứ một tiếng, quay đầu nhìn về phía lối vào, trong ánh mắt hiện lên rõ ràng sự không đồng ý – “Cậu còn trẻ, tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu có thể quay đầu bước đi.”


Tịch Si Thần chưa nói một lời, lạnh nhạt gật đầu đồng ý, cất bước tiến vào, cử chỉ thanh nhã.


“Nói gì thì nói, tôi cũng coi như bề trên của cậu.” – Cô ngước mặt.


“Vâng.” – Mỉm cười – “Ngài là cô của An Kiệt.”


Cô cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề - “Cậu hẳn phải biết, tôi không thích cậu.”


Tịch Si Thần thần thái lãnh đạm thản nhiên – “Ngài thích hay không, cũng không quan trọng.” (A Tuyết: thái độ gì đây o_0)


Cô sửng sốt cười nói – “Có ai nói với cậu chưa….Cậu thật lạnh lùng”


“Không ít.”


“Sao phải tìm tới An?” – Lời nói vừa chuyển, sắc bén lạ thường.


Tịch Si Thần quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là sự dịu dàng chỉ có tôi thấy được, mà dịu dàng như vậy, lại khiến tôi có phần bồn chồn, chột dạ, lại bị cô nhắc nhở - “Nhát gan đâu có giống con, An.”


Tôi gượng cười nói – “Cô cứ đùa.”


“Bà Phác.” – Giọng điệu bình thản không nghe ra một chút cảm xúc nào. – “Tôi không muốn làm cô ấy khó xử.” – Tiếp theo đó, ngử khí trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. – “Lại càng không muốn bà làm cô ấy khó xử.”


“Sao nào? Bắt đầu lên mặt dạy ta đấy.”


Tịch Si Thần mặt không chút thay đổi. – “Cô của An Kiệt, tôi cần phải tôn trọng.”


“Cô của An Kiệt! Hừ, nếu không có tầng quan hệ này, cậu định đối xử với tôi như thế nào? Chàng trai trẻ, cậu hiểu biết nhiều, nhưng nói thực, tôi không cho rằng như cậu biết kính trọng bề trên đã là tốt.”


Tịch SiThần liếc nhìn tôi một cái, nhíu mày – “Bà Phác, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi, không cần phí thời gian.”


“Sao nào, lo lắng? Yên tâm, cậu cũng biết người ta có điều tra cũng chỉ thu được những gì cậu cho người ta biết mà thôi.”


“Bà muốn biết gì?”


“Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, nói cho tôi, mục đích cậu tiếp cận An là gì? Đừng nói với tôi là yêu, tôi không tin được!”


“Vậy thì….” – Giọng nói lạnh lùng có phần mềm nhẹ hơn – “…mê luyến thì sao, có chấp nhận được không?”


Cô ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ cười cười, cầm cốc uống nước, tay có chút lạnh. Khi hồi hộp tôi thường uống rất nhiều nước, nước lạnh.


“Mê luyến? Cậu…” – Cô trừng lớn hai mắt nhìn Tịch Si Thần.


“Mười hai năm, đủ không?” – Giọng điệu bình thản nghe không ra cảm xúc.


Tay run lên, cốc nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống….Tôi không hề biết, lâu như vậy, mười hai năm sao…


Qua một lúc lâu sau, cô mới lạnh lùng nói – “Kiệm lời? Người ta nhận xét về cậu cũng có cơ sở. Cậu nghĩ tôi sẽ tin được mấy lời hoa mỹ ấy sao?”


“Lòng tin của bà đối với tôi không quan trọng lắm.”


Cô hừ cười – “Vậy, như lời cậu nói thì cậu đã yêu An nhà tôi từ năm mười tám, vậy sao sáu năm trước chưa tìm đến nó?” – Lời nói của cô có phần nghiêm lại.


“Phát triển sự nghiệp.” (A Tuyết: yêu luôn :x)


“Hừ, phát triển sự nghiệp, đừng có lấy cớ! Vậy thì sáu năm qua, cả một quãng thời gian sáu năm qua vì sao cũng không tới?” – Chợt nhớ ra cái gì, lạnh lùng cười – “Tới công khai.”


Đôi mắt thanh thúy gợn sóng không thôi, nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa, nhưng lời nói thốt ra cũng… - “Giản Chấn Lâm còn chưa thất thế.” - …bình thản tự nhiên.


“Soạt!” – Cô đứng bật dậy khỏi sofa, biểu tình có phần khiếp sợ quá đỗi.


Ánh mắt của Tịch Si Thần nhẹ nhàng khóa chặt tôi.


“Ha!” – Cô hoàn hồn, như vũ bão lao tới đứng trước mặt Tịch Si Thần – “Cậu thật đúng là vĩ đại nhỉ! Sao nhỉ, còn muốn giúp An trả thù! Thế sao cậu không cho mình vào danh sách trả thù luôn đi?”


“Trước đây đã từng, không có cô ấy.”


“Cậu có ý gì?!” – Cô thốt lên.


Tôi biết là ý gì….


“E là cô giận lâu đấy.” – Nhìn bóng dáng cô tức tối vạn phần đẩy cửa đi ra ngoài, tôi cười khổ nói.


Tịch Si Thần đến trước mặt tôi, nắm tay tôi, mười ngón đan vào nhau, mấy hành động nhỏ anh đã thành quen – “Giận không?” – Mắt đen sâu thẳm nhìn tôi…


“Em không giận.” – Tôi cười nói, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Tịch Si Thần luôn sợ tôi giận, dù chỉ là một chuyện nhỏ xíu – “Nhưng thật ra cũng không biết tài ăn nói của anh tốt như vậy.”


“An Kiệt, anh không biết ăn nói hoa mỹ.” – Tịch Si Thần ôm chặt lấy tôi – “Chưa bao giờ nói như vậy, mê luyến nọ kia ấy…” – Mặt đã rúc vào cổ tôi.


“An Kiệt, dù anh đau khổ bởi em hận anh suốt sáu năm qua, nhưng trái lại cũng vui bởi nhờ vậy em nhớ đến anh sáu năm… em có biết, tính tình em vốn lạnh nhạt, làm việc gì cũng tùy hứng, nếu vậy, thời gian sáu năm như thế, Giản An Kiệt e là đã sớm quên sạch Tịch Si Thần chỉ có vài lần qua lại.”


Cổ bị anh cọ cọ có chút ngứa, tôi bật cười – “Tịch Si Thần, anh đúng là càng ngày càng giống trẻ con.”


Ôm chặt hơn mấy phần, thật lâu sau chỉ nghe tiếng anh thì thào – “Anh có thể không trẻ con.”


Người này, lại cắn cổ tôi! (A Tuyết: ko biết anh có phải hậu duệ vampire không nhỉ, sao mà giống thế =.=”)


“Tới chỗ anh đi, nơi này có vẻ không được.”


Tôi ngẩn ra, giây tiếp theo mặt nóng bừng lên – “Anh…”


Tiếng cười trầm thấp nặng nề tràn ra, tràn đến lòng tôi thành từng đợt rung động.


“Em đang nghĩ lung tung phải không, An Kiệt?” – Người vừa khiến tôi nghĩ lung tung một khắc trước đã nói vậy đấy.


“An Kiệt, trước kia miệng lưỡi em rất lợi hại.”


“…….” Người nọ đang khiêu khích sao?


“Nói chuyện với anh nào, An Kiệt.” – Tiếng nói trầm trầm khàn khàn, ngón tay thon dài chạm đến xương quai xanh của tôi, có chút ấm nóng, từ trước đến nay, Tịch Si Thần trong ấn tượng của tôi vẫn luôn lạnh như băng – “Nếu không, chỉ sợ anh lại nghĩ lung tung.”


“……….”


Buổi sáng cô ném một đống tư liệu vào lòng tôi – “Nhìn xem, hứ, trẻ tuổi, cũng không phải đơn thuần chỉ có tiền có quyền, tính cách trầm ổn, kỷ luật, làm việc tâm ngoan thủ lạt, lại quá đỗi khôn ngoan.”


“Đây có thể coi là…hành động đen tối không?” – Tôi nỉ non.


Ngay sau đó, lời nói nỉ non kia bị đôi môi nóng bóng gợi cảm nuốt hết.

Chương 34


Đến Phần Lan một tuần, thích nghi tốt, ngôn ngữ cũng tàm tạm, thông tin cơ bản đều có thể trao đổi được, cô nói không cần phải kiếm lớp học tiếng, và Helsinki một tuần có bảy tiết, cũng khá thoải mái, về phần ký túc xá cũng không tính ở đó nữa, phần vì không muốn chật vật ở chung với người khác, phần vì căn hộ của cô cũng gần trường, tính ra chỉ có trăm mét, khi nào có giờ học chỉ cần đạp xe qua, rất thuận tiện, thực ra lúc trước chọn trường này chủ yếu cũng vì vị trí của nó.


Buổi chiều học ba tiết pháp luật, hơi khó nghe, vị giáo sư người Thụy Sĩ kia phát âm đặc sệt giọng địa phương, tôi thậm chí nửa từ cũng không hiểu được, hơi buồn bực, thất thểu một mình dắt xe về trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường.


“Hey, hey, cô gái! Cô gái xinh đẹp, chờ chút nào!” – Tiếng nói kích động vang lên từ cách đó không xa.


Tôi dừng lại, nhìn thấy một chàng trai tóc nâu chạy lại, hé ra khuôn mặt đáng yêu thuần chất phương Tây – “Có việc gì sao?” – Đáp lại cũng là tiếng Anh.


Chàng trai hơi ngại ngùng cúi cúi đầu – “À à, tôi là sinh viên mỹ thuật mới vào, có thể phiền cô làm người mẫu cho tôi không?”


“Người mẫu?” – Chú ý tới bảng vẽ sau lưng anh ta.


“Đúng đúng, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu, chỉ là một phác thảo rất đơn giản.” – Ánh mắt vô cùng thành khẩn.


Tôi đương nghĩ ngợi, toan mở miệng thì di động vang lên, xem số gọi tới, gật đầu xin phép người đối diện rồi dắt xe đi trước vài bước, nhận điện, bên kia tiếng nói trầm thấp dịu dàng truyền tới – “Muốn gọi từ sáng sớm, chỉ ngại em còn đang ngủ.”


“Ừm.”


“Có bận gì không? Bây giờ ấy.” – Tiếng nói dịu dàng mang vài phần dụ dỗ.


“Vừa mới hết tiết, đang định về chỗ cô.”


Bên kia, trầm mặc một lúc mới nhỏ nhẹ lên tiếng – “An Kiệt, anh lại bắt đầu nhớ em rồi.”


Tôi giật mình, tuy không phải lần đầu nghe anh nói những lời ngọt ngọt ngào ngào, nhưng vẫn có chút không tự nhiên, thản nhiên chuyển đề tài – “Anh bên đó hẳn đang là buổi tối.”


Rõ ràng nghe được một tiếng than nhẹ - “Ừ, gần rạng sáng …” – Sau đó là tiếng cười trầm thấp – “…đại loại thế.”


Không chú ý lắm tới lời anh nói, nhìn nhìn chàng trai vẫn đứng phái sau mình, tôi cười nói – “Có người nhờ em làm người mẫu tạo hình.” – Đối với hết thảy những gì liên quan đến hội họa và mỹ thuật, ít nhiều tôi vẫn luôn để ý và ưu ái.


Bên kia trầm mặc một lúc lâu – “Là… bạn học?” – Lên tiếng rất bình thản.


“Ừ, không rõ lắm, nói là sinh viên mới vào.”


“Sinh viên mới, tuổi hẳn là không lớn.”


“Đàn ông ngoại quốc, nhưng thực ra nhìn khó đoán ra tuổi.” – Tôi nói cũng không để ý mấy.


“Đàn ông à…học hội họa à, cũng hiế
<<1 ... 1415161718 ... 21>>
Trang :
Đánh Gía: like | dislike
vote
Tên bài: Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Chuyên Mục: Tiểu thuyết
Lượt xem:
Link:
Tags: , Tiểu, Thuyết, Hay, -, , Sao, Đông, Ấm, Full, Chap,
Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Truyện hay - Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn
Truyện Học Sinh - Cô Gái Mất Trinh
Truyện Tiểu Thuyết - Cưới Rồi Dạy Bảo Sau
Truyện Cuộc Sống - Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi
Truyện Teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc
1234...131415»
Top Game Hot