XtGem Forum catalog
* Danh ngôn tình yêu:
TOP Game Hay
Tìm kiếm


Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | Văn mẫu | Tải game
Trang chủ » Chuyên mục » Tiểu thuyết
Tìm kiếm | Báo lỗi | Tệp tin (0)
* Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Mười Mọt Nét[ADMIN] [ON]
*
Sáng Lập
* Góc Vuông
» Nội dung :
ôi cắn môi đến trắng bệch.


“Diệp Lận!” – Phác Tranh đứng lên chắn trước mặt ta, giọng nói mang theo sự tức giận.


Mọi người rối bời nhìn một màn ngoài dự kiến này.


Bùi Khải lập tức đập bàn, Gia Trân và Lâm Tiểu Địch tích cực gắp đồ ăn vào bát mọi người. Dương Á Lợi đứng dậy đi tới bên Diệp Lận, kéo tay anh – “Hôm nay anh làm sao thế này, được rồi được rồi, đừng trẻ con nữa.”


Cô ấy nói Diệp Lận trẻ con? Đây tôi đã thấy một người đàn ông cực chín chắn thế mà lại bị người ta nói là trẻ con!


Cầm lấy chén rượu. Chất lỏng nóng rực chậm rãi theo cổ họng chảy xuống, nuốt xuống, nghẹn lại, thế rồi cuối cùng lại một ngụm nôn ra, che môi khổ sở ho khan, vị nóng như lửa đó chuyển đến toàn thân, làn da bắt đầu ngưa ngứa là lạ, ý thức cũng từng chút từng chút tê liệt dần dân…


“Giản An Kiệt, em nghĩ em là gà nấu rượu chắc! Muốn chết sao, dị ứng rượu còn muốn uống!” – Gió đã ngừng thổi chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ…



Chương 7


Khi tỉnh lại đêm cũng đã khuya, không khí tràn ngập mùi thuốc men khó ngửi, bốn bề im lặng như tờ.


“Tỉnh rồi à.”


Dưới ngọn đèn u ám, Phác Tranh ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.


Tôi miễn cưỡng nhếch miệng – “Từ hôm về nước tới giờ đây là lần đầu tiên ngủ ngon lành thoải mái như vậy.”


Trầm mặc một lúc rất lâu sau, một tiếng thở dài bất đắc dĩ – “Thật không biết nên nói em thế nào cho phải.”


Kỳ thật, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết nói gì mới tốt, vốn cứ nghĩ chút rượu vang đỏ kia cùng lắm cũng chỉ khiến tôi phát ban gì đó, rốt cuộc lại phải vào bệnh viện, thật sự có phần khoa trương.


“Thật xin lỗi. Khiến anh phải lo lắng.” – Bây giờ dường như chỉ có thể nói câu này.


“Phải biết lỗi chứ.” – Nói tới đây, không khí cũng bớt phần nghiêm túc.


Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Phác Tranh cười giễu nói – “Lâm Tiểu Địch ấy à, a, thế mà đã bị em dọa cho phát khóc, thật không nghĩ tới, bình thường nhìn cứ như con nhỏ ngang ngược.”


“Vâng, Tiểu Địch, vốn là người dễ xúc động.”


“Ừ đó, xúc động muốn chết luôn. Anh mất cả nửa ngày mới bảo cô ấy đi về được.” – Ngừng một lúc lại nói – “Biết em không thích phiền phức nên anh bảo bọn họ về trước cả rồi.”


“Vâng, cám ơn.” – khi ngủ cũng không nhận thấy một chút tạp âm nào.


Thực ra, ngủ ở bệnh viện thật là khó chịu.


Nhìn trên cánh tay đang cắm kim truyền dịch, nặn ra một nụ cười lấy lòng – “Chúng ta về đi Phác Tranh, em không muốn ở bệnh viện nữa.”


“Chờ một chút nữa, ít nhất cũng phải truyền cho hết chai này, em vẫn còn hơi sốt.” – Giọng nói không cứng cỏi, nhưng có thể nghe ra ý tứ kiên định bên trong.


Bất đắc dĩ, lia mắt nhìn đồng hồ trên tường, một giờ mười lăm phút sáng – “Khuya rồi, anh về trước nghỉ ngơi đi.”


“Em ở đây một mình anh lo.”


“Có gì đâu mà lo. Với cả có người bên cạnh em trái lại còn không ngủ được.”


“….Được rồi, vậy sáng mai anh lại tới. Nhân tiện về mang đồ ăn tới cho em, mấy thứ ở đây khẳng định em ăn không quen.”


“Em muốn ăn cháo đậu xanh nấu đường.”


“Biết rồi!” – Phác Tranh đứng lên, lấy áo khoác âu phục ở cuối giường, đi tới cửa rồi lại xoay người lại bảo tôi – “Yên tâm nghỉ ngơi, sẽ không sao đâu.”


Tôi cười cười, không có trả lời.


Trong lúc mơ màng cảm giác như có người tiến vào, mệt chết đi, lúc nãy còn uống thuốc cảm nữa, cho nên bây giờ không thể mở mắt ra được. Một đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi, cảm giác rất khó chịu, muốn vùng ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.


Mở to mắt, bốn bề trống vắng, không có một ai cả, im ắng chỉ nghe được tiếng đồng hồ trên tường điểm từng nhịp.


Nâng tay phải lên, tái nhợt và mỏng mảnh, bỏ kim tiêm trên tay trái đi, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.


Tùy ý để nước lạnh chảy tràn trên tay.


Ngày hôm sau khi tỉnh lại, không thấy Phác Tranh lẫn cháo của Phác Tranh, nhưng lại thấy một người vô cùng ngoài ý muốn là Dương Á Lợi.


“Diệp Lận ở đâu?” – Cách nói vẫn đứng đắn như mọi khi.


Bởi vì khó mà chấp nhận được nằm trên giường cùng người ta nói nói, hơn nữa còn phải ngửa cổ lên mà nhìn, cho nên lại một lần nữa gạt ống truyền dịch trên tay ra (các y tá treo cho hai chai), đứng dậy xuống giường, khoác áo đứng trước cửa sổ, cuối tháng mười hai này tuyết đã muốn ngừng rơi, chỉ còn lại màu trắng bát ngát trước mắt với cái lạnh hơn mười độ dưới 0.


“Tôi chỉ hỏi một câu, Diệp Lận đâu?” – Giọng nói trầm hẳn.


“Sao lại tới hỏi tôi?” – Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, dù sao cũng là thân phận vị trí như thế, cô ta không nên hỏi tôi những điều này.


“Tôi biết anh ấy nhất định sẽ tới đây.”


Tôi nghĩ một chút rồi nói – “Anh ta có tới đây hay không tôi không biết, nhưng mà, Dương tiểu thư, tôi có thể khẳng định với cô, tôi không có nhìn thấy anh ta, ít nhất là từ khi anh ta kính tôi chén rượu ấy, không thấy.” – Giọng điệu bình thản.


Dương Á Lợi nhìn tôi, đánh giá độ tin cậy trong lời nói, một lúc lâu sau mới mở miệng – “Tôi sẽ không đem Diệp Lận trao cho bất kỳ ai, nhất là cô, Giản An Kiệt, hy vọng cô nhớ kỹ điều này.” - Xoay người, tới trước ngưỡng cửa lại nói – “Chúc cô sớm xuất viện.” – Mở xửa đi ra ngoài.


Người phụ nữ xinh đẹp mà lý trí, đáng tiếc lại bị tình yêu chế ngự đến đáng thương.


Di động trên bàn rung rung xoay tròn, lại là một dãy số mới.


Nhận điện không nói gì, theo thói quen chờ đối phương lên tiếng trước.


“Em đang ở đâu?” – Giọng nói có phần vừa quen thuộc vừa xa lạ.


“………Ai?” – Bình thản hỏi điều nghi vấn.


Bên kia dường như có phần kinh ngạc trước lời nói của tôi, im lặng một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói – “Tịch Si Thần.”


Rõ ràng có cảm giác những ngón tay của mình trong nháy mắt có chút run rẩy, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.


“…Có việc gì?” – Tuyệt đối không nghĩ đến là anh ta, dù sao anh ta vẫn luôn chẳng có liên hệ gì với tôi như người hoàn toàn không quan hệ.


Lại là im lặng kéo dài – “Giản tiểu thư, em đúng là quý nhân dễ quên chuyện.” – Giọng nói ớn lạnh.


“…” – Tôi quên mất hôm qua phải về nhà họ Giản. Chỉ là chuyện ấy thế nào cũng không phải chuyện quan trọng, nhớ hay quên cũng chẳng có vấn đề gì – “Tôi biết rồi, cám ơn anh nhắc nhở.”


“Không khách khí.” – Bình tĩnh mà ẩn chứa ý châm chọc chế nhạo.


Thật là một gã kiêu ngạo, lòng tôi hừ lạnh một tiếng, đang muốn cúp máy, giọng đối phương ở đầu bên kia lại truyền đến lần nữa – “Nếu Giản tiểu thư đã biết rồi, vậy cho phép tôi hỏi một câu…Giản tiểu thư bao giờ về Giản trang?” – Cách mang mang theo sự bình tĩnh bên trong.


Tôi ngừng giây lát khẽ cười nói – “Tịch tiên sinh, anh không nhận ra mình có phần xen vào chuyện của người khác sao?”


“Cho tôi một thời gian cụ thể.” – Không hề đáp lại ý bông đùa của tôi, giọng nói trong trẻo mà lạnh lẽo nghe không thôi lông tóc đã dựng lên.


“Xin hỏi Tịch tiên sinh, anh bây giờ dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này?” – Các kiểu tầng lớp trong tôi đều đồng ý không cần phải giải thích nhiều lời với anh ta – “Tôi nghĩ không cần bàn chuyện ‘về nhà’ với một ‘người ngoài’.” – Châm chọc anh ta, cũng giống như châm chọc chính mình.


Trầm mặc, rất lâu rất lâu sau – “Giản tiên sinh, cũng chính là cha của em, muốn biết chính xác thời điểm em trở về Giản trang, để tránh những chuyện không cần thiết…như là…chờ đợi vô ích.” – Giọng nói càng thêm trịnh trọng.


Tôi tạm ngừng một lát – “…để mấy hôm nữa đi.” – Mỏi mệt đáp, lời nói dường như đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới anh ta, như vậy, hao phí tinh thần để nói tiếp cũng còn gì thú vị.


“Giản tiểu thư, em có vẻ không hiểu rõ lời tôi nói, ý của tôi là…thời gian ‘cụ - thể’.”


Thật sự chưa từ bỏ ý định à. – “…Ngày mai.”


“Được,ngày mai.” – Tiếng nói trầm thấp – “Nếu cần tôi có thể cho người tới đón em.”


“Tôi vẫn còn biết đường trở về.” – Lạnh lùng mở miệng.


“Hy vọng là thế.”



Chương 8


Buổi chiều, Phác Tranh tới giúp tôi làm thủ tục xuất viện.


Trước đó, Lâm Tiểu Địch và Mạc Gia Trân cũng đến đây, làm loạn nửa ngày, khiến tôi phát ngán, phải bảo họ về trước.


Ngồi trên xe của Phác Tranh, ăn cháo đậu xanh nấu đường – “Chưa đủ ngọt.”


“Bốn muỗng đường lớn đó, tiểu thư!” – Đang chăm chú nhìn đường Phác Tranh quay đầu liếc xéo tôi một cái.


“Em thích ngọt mà.” – Nghĩ nghĩ lại nói thêm – “Càng ngọt càng tốt.”


“Quái, trước kia có thấy em thích ăn ngọt lắm đâu?”


“Ưm…mấy năm gần đây mới bắt đầu thích.” – Tầm mắt ngưng lại rồi tan ra, nhẹ nhàng cười nói – “Đồ ngọt ở Pháp thật sự rất ngon.”


“Em…! À đúng rồi!.” – Phác Tranh lấy từ trong túi trước áo ra một xấp giấy tờ đưa cho tôi – “Vé máy bay chiều mai đi Thượng Hải, còn nữa, vé máy bay sáng ngày kia đi Pháp.” – Dừng một chút – “Có nhất thiết phải vội như thế không? Về còn chưa được bốn ngày đâu.”


“Bốn ngày, vậy là đủ rồi.”


Khi tới chỗ căn hộ của Phác Tranh, trời đã tối hẳn, tôi xuống xe, Phác Tranh đưa xe xuống để trong gara.


Đội mũ lên nhằm cửa lớn chung cư mà bước tới, đột nhiên bị một đôi cánh tay từ phía sau mạnh mẽ kéo lại, lực kéo quá lớn khiến mũ cũng bị tuột ra.


Hé mắt thấy trước mặt là khuôn mặt đẹp trai quá mức…Diệp Lận!


Ánh đèn đường u ám chiếu lên anh, vẻ nhàn nhã ngang tàng thường ngày không còn nữa, anh lúc này, có chút tiều tụy, có chút thất thần, đôi mắt hoa đào vằn đầy tơ máu.


Bớt sửng sốt, tôi cố gắng giằng tay thoát ra, nhưng lại càng bị nắm chặt và đau hơn.


“Diệp Lận…”


Nói chưa dứt lời, hơi thở nóng rực xộc thẳng tới mặt, ngay giây tiếp theo, môi bị một nụ hôn nóng bỏng phủ lấy, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập, tùy tiện quấy đảo, xoay chuyển mài miết, cảm thấy sức nóng cơ thể anh đang xấm chiếm lấy mình, điên cuồng, mặc kệ tất cả, áp lực và quyết liệt vô cùng, mang theo ham muốn tột cùng, như muốn đặt tất cả cảm xúc vào trong một nụ hôn.


Đầu óc của tôi trong nháy mắt trở nên trống rỗng.


Một lát sau, Diệp Lận mới chậm chạp vùi đầu vào vai tôi, bất đắc dĩ lên tiếng cùng với một tiếng thở dài có phần nặng nề - “Không cần anh nữa sao…” – Lời nói có phần đau đớn, còn có vẻ quyến rũ.


Tựa như bị mê hoặc, tôi đưa tay lên vuốt mái đầu tóc đen mềm mại kia, mang theo đó sự quyến luyến và chiều chuộng.


Thân mình Diệp Lận cứng đờ, nâng mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lóe lên điều gì đó, sáng rỡ và mừng vui, anh chậm rãi cúi đầu lại một lần nữa tiếp cận môi tôi, nhẹ nhàng liếm mang theo phần cám dỗ, từ nông đến sâu…


Hơi lạnh như băng của ngày đông rót vào người qua những nơi cúc áo không biết từ khi nào đã bị cởi ra, thân thể run lên, đột nhiên bừng tỉnh! Ý thức được bản thân đã mất kiểm soát, theo bản năng hung hăng đẩy anh ra…


Không kịp phản ứng Diệp Lận bất ngờ bị đẩy lùi ra sau một bước, loạng choạng đứng thẳng người, nhìn tôi, ánh mắt mang ý tứ khó có thể nói bằng lời rồi lại hiện ra vẻ quyến rũ bức người, như muốn cám dỗ gì đó lại như muốn chối bỏ gì đó, mâu thuẫn chua xót…Nhưng, thật dễ dụ dỗ người ta!


“Giản An Kiệt…” – Hơi thơ chưa ổn định được. Diệp Lận nhướng mắt, bước từng bước lại gần, vươn tay ra dùng sức kéo tôi vào trong lồng ngực – “Giản An Kiệt, em thật sự không cần anh nữa sao?” – Giọng nói quyến rũ ngọt ngào, tựa như tiếng thì thầm bên trai trong giấc mộng, cố gắng phá vỡ tất cả phòng ngự của tôi.


…Gã đàn ông ranh ma!


Rốt cục tôi cũng thoát ra khỏi anh, mở miệng nói nhỏ - “Diệp Lận, đừng đùa nữa. Anh muốn nói gì thì nói luôn đi.” – Không thể, cũng không cách nào suy đoán được động cơ của anh, tâm tư của anh vĩnh viễn kín đáo đối với tôi.


Biểu hiện của Diệp Lận như thể bị tổn thương, nhìn vào mắt tôi sắc bén mà trong suốt, như muốn nhìn thấu con người tôi – “Giản An Kiệt, anh yêu em.” – Lời nói nhẹ nhàng, nhưng chắc nịch.


Tôi sửng sốt, nhìn người trước mắt nhất thời không phản ứng. Lời nói ấy…bây giờ thật sự không nên nói ra.


“Giản An Kiệt, anh yêu em.” – Biểu hiện bình tĩnh của tôi, ít nhất là vẻ bề ngoài như thế, khiến cho giọng anh vô thức gấp gáp hơn.


“Chúng ta chia tay rồi, Diệp Lận, từ sáu năm trước.” – Tôi mở miệng, lời nói lạnh lùng và lý trí.


“Giản An Kiệt, anh yêu em!!!” – Diệp Lận ngoan cố nói điều mình muốn nói. Lớn tiếng như thế thể hiện sự khát khao và nhung nhớ của người ấy, khiến tim tôi không tự chủ nhảy lên một nhịp.


Cố gắng kiềm chế cảm xúc bất an mới nảy sinh này, ra vẻ bình tĩnh nhìn thẳng vào anh – “Diệp Lận, chúng ta đã chia tay rồi.” – Phải nói rõ cho anh biết chuyện này.


Đột nhiên, hai tay tôi bị nắm lấy chặt chẽ - “Anh không muốn chia tay với em!” – Giọng nói gần như cuồng loạn – “Anh hối hận rồi, Giản An Kiệt, anh không muốn chia tay với em! Anh nói anh hối hận rồi! Anh không muốn chia tay với em!”


“Diệp Lận.” – Tôi nhướng mày, cánh tay bị nắm lấy đau đớn cực kỳ, nhưng mở miệng vẫn lấy giọng bình tĩnh – “Là chính anh nói muốn chia tay với tôi.”


“Là em bắt anh nói mà! Giản An Kiệt! Em không thèm để ý tới anh, em một chút cũng không để ý tới anh, em nói em muốn đi Pháp mà! Anh sợ hãi! Anh tức giận! Anh nói muốn chia tay! Anh nghĩ em sẽ lo lắng, anh nghĩ em sẽ ở lại! Nhưng, nhưng…” – Câu cuối của Diệp Lận tiếng nhỏ dần đầy thống khổ - “Nhưng em vẫn đi!” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi – “Em mãi mãi cứ dứt khoát như thế, rành mạch như thế, rành mạch đến nỗi khiến anh cảm thấy…Em trước giờ vẫn không yêu anh!”


Không quan tâm, không yêu, sẽ không cho phép ai ở bên mình tận sáu năm.


Vậy ra, cho tới nay anh vẫn nghĩ như vậy.


Hiểu lầm như thế, cho dù xa cách sáu năm rồi nghe lại, vẫn cảm thấy khó chịu.


Che dấu ánh mắt. Thản nhiên mở miệng, tôi nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, rất trong trẻo mà lạnh lùng:


- “Tôi đã từng yêu anh.



Khi anh chia tay tôi, tôi rất đau lòng, thực sự rất đau lòng, Diệp Lận.



Tôi…bị đuổi khỏi Giản gia.



Tôi tìm đến anh.



Tôi nói tôi sẽ đi Pháp, bị bắt buộ
<<123456 ... 21>>
Trang :
Đánh Gía: like | dislike
vote
Tên bài: Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Chuyên Mục: Tiểu thuyết
Lượt xem:
Link:
Tags: , Tiểu, Thuyết, Hay, -, , Sao, Đông, Ấm, Full, Chap,
Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Tiểu Thuyết Hay - Vì Sao Đông Ấm Full Chap
Truyện hay - Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn
Truyện Học Sinh - Cô Gái Mất Trinh
Truyện Tiểu Thuyết - Cưới Rồi Dạy Bảo Sau
Truyện Cuộc Sống - Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi
Truyện Teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc
1234...131415»
Top Game Hot