» Nội dung : y nắm tay, ấm áp truyền ấm áp. Mặt cô bé ửng hồng.
Ấm áp..đầy...ấm áp.
Tôi cũng có cảm giác giống cô bé ấy. Một sự ấm áp nào đó đang truyền vào tay tôi. Tôi muốn nắm vào bàn tay ấy nhưng không tài nào nắm được. Tay tôi cứng đờ.
Mùi bạc hà lại chờn vờn bên chóp mũi...
Người nào đó đang ở cạnh tôi, rất gần...
Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn biết người đang gây ra cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp này là ai? Nhưng mi mắt tôi nặng trĩu, tôi mệt nhọc nâng nhưng vô vọng. Tôi muốn hét lên nhưng môi im bặt.
Ai ơi kéo tôi ra khỏi nơi tối om này...
“Min ơi, em nhất định phải tỉnh lại nhé!”
“Phải tỉnh lại nhé!”
“Tỉnh lại nhé!”
Ai đang nói vậy? Tối quá tôi không nhìn rõ, cậu là ai? Là ai?
-Tớ biết lí do của cậu chỉ để bao biện cho việc trốn học ở nhà xem phim thôi, phải chứ?
-Hừ, bị cậu nhìn ra hết rồi... À, tớ thấy lạ thật đấy cậu nghỉ và Ken cũng nghỉ cùng một ngày. Cả hai cùng bị bệnh, hình như hai người có liên quan với nhau thì phải?
-Chỉ là trùng hợp thôi, vậy Ken đi học trở lại chưa?--tôi vẫn giấu gia đình về chuyện tối hôm đó. Ai cũng nghĩ rằng tôi hành hiệp trượng nghĩa mà thực ra tôi bị đánh lén.
-Hừm, chưa đâu. Nghe bọn Sun to nhỏ với nhau là hình như Ken sang Mĩ rồi!
-Sang Mĩ? Cậu ấy có trở về không?
-Tớ chịu. Cái này phải hỏi Sun mới biết được!
À, báo cho cậu một tin vui nhé thầy Toán không truy cứu chuyện cậu bỏ giờ lần trước đâu hehe cũng là nhờ tớ cả đấy...
Dường như tôi không nghe thấy tin vui Kim báo, trong đầu tôi tin Ken đi Mĩ mới thực sự quan trọng. Tôi lo cho Ken, chẳng lẽ vết thương của Ken quá nặng phải cầu cứu sang tận nước ngoài?
Buổi tối hôm ấy, một mình Ken đã đánh gục hơn chục tên. Trên người bê bết máu, chắc chắn Ken đã bị trúng rất nhiều mũi kiếm...
Vết thương của tôi còn nhẹ hơn của Ken hàng trăm lần...
Lẽ nào Ken không thăm tôi là bởi cậu ấy vẫn hôn mê? Không phải vậy đâu, tôi chỉ suy tính linh tinh thôi...hức..
-Này anh bạn đẹp trai sao vô duyên thế, không thấychúng tôi đang đi hay sao mà nhảy ra giữa đường chắn xe?--Kim chắc cũng đang nhăn mặt bởi độ chói của hắn ta. Kim hất mặt, bực dọc mắng hắn ta một trận. Thế nhưng hắn ta vẫn cố khoe răng...đây có phải là bệnh nghề nghiệp không vậy?
-Nè hai em xem, Cấm đi xe trong sân trường...cái bảng to lù lù ghi rõ nhé, anh đây tốt bụng nhắc nhở còn gì!
-Nhưng Min đặc biệt bởi vì cậu ấy đang bị thương không thể vận động nhiều rõ chưa?--Kim hét to.
-Thế thì để anh bế em vào lớp nhé?--Hắn ta thôi cười sau đó nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc và chân thành.
-Tôi bị thương ở vai chứ không phải ở chân nên vẫn đi được không cần anh phải bế!--tốt nhất tôi nên thẳng thừng từ chối lời đề nghị của hắn. Có lẽ tôi sợ xui xẻo lại viếng thăm tôi như lần trước. Hắn ta là sao chổi mà!
Ơ...nhưng mà...
-Tên biến thái kia, anh theo tôi đến tận trường chỉ để cười cợt và đòi bế tôi vào lớp thôi sao? Anh bỏ học rồi hả?
-Anh mới chuyển về đây mà, chủ yếu đến trường là được thở cùng một bầu không khí với em. Mà đừng gọi anh là tên biến thái nữa, anh là người đàng hoàng còn là hot boy nữa chứ... Có biết bao cô gái muốn anh chú ý còn chẳng được thế mà em cứ lẩn tránh anh là thế nào... Ơ Min...
Trước khi màng nhĩ tôi bị hắn làm thủng, tôi đã kịp bỏ đi về lớp cùng Kim...
-Có gì khó khăn cứ tìm anh nhé, anh học 12A1! Anh tên Huy Phong!
Hắn ta bắc loa tay hét sau lưng tôi. Ax, hại tôi bị muôn vàn ánh mắt sắc hơn cả kiếm phi tới, lạnh cả người...
Huy Phong 12A1, tôi sẽ không bao giờ bước đến cái lớp đấy và gọi tên hắn ta đâu. Gặp hắn coi như lao vào xui xẻo...
Dại gì vơ vào người!
Cháp 17
Rồi một mai khi ánh nắng lung linh trở về...
Không nghe tiếng lá rơi bên hè...
Mây đã tàn nhanh...
Chỉ có em và anh...
_______
Hiện tại thì tôi đang ngồi học Toán. Không khí lớp thật ảm đạm và buồn chán. Trên bục giảng là ông thầy giáo thực tập mang trên mình một bộ trang phục thật sự rất...nhức mắt. Áo sơ mi màu hồng, cà vạt màu đỏ, bộ vét màu...trắng. Hic, có vẻ ông thầy thuộc tuýt người ưa màu mè và có thể một phần nào đó mang trong mình máu nghệ thuật...hoá trang. Theo tôi là hoá trang trong rạp xiếc ý, chính xác ông thầy không khác nào một chú hề đang diễn trò.