XtGem Forum catalog
* Danh ngôn tình yêu:
TOP Game Hay
Tìm kiếm


Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | Văn mẫu | Tải game
Trang chủ » Chuyên mục »
Tìm kiếm | Báo lỗi | Tệp tin (0)
* Đọc truyện, Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc) Yêu Cầu
Mười Mọt Nét[ADMIN] [ON]
*
Sáng Lập
* Góc Vuông
» Nội dung :
́c tôi. Tôi cố dụi mắt để nhìn rõ hơn. Là Kim.

- Sao cậu lại bị trói ở sau trường chứ, nói cho tớ biết ai đã trói cậu? Tớ sẽ dạy cho người đó một bài học. Dám hại Min của tớ, hừ...

Tai tôi ù đi không nghe rõ lời Kim nói, có lẽ tôi đã quá mệt.

Nếu tôi không nhầm thì đây là phòng y tế, mùi thuốc khử trùng nồng nặc làm tôi khó chịu. Ai đã đưa tôi vào đây vậy? Tôi có nhớ, người nào đó đã bế tôi. Vòng tay người đó rất đỗi quen thuộc, tôi thấy yên bình và thoải mái. Mùi bạc hà vẫn còn lưu hương dịu mát...

Tôi nói mệt nhọc--Kim, ai đưa tớ vào đây?

Kim không trả lời, cậu ấy cố tình lảng tránh ánh mắt của tôi.

-Min, cậu cứ nghỉ đi, mình ra ngoài một lát!--Mau chóng chuyển chủ đề, Kim cười gượng rồi chưa để tôi kịp hỏi lại đã phóng bay ra ngoài.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi bị ngất đi? Ai là người giúp tôi?

-Ai cha, lần trước là cô nhóc đưa cậu nhóc vào đây giờ thì ngược lại, haizz...

Mấy chị y tá của trường đi vào, trên tay mỗi người là một đống các hộp to nhỏ, chắc là thuốc 0. Mấy chị đang thì thầm điều gì đó, có một vài ánh mắt hướng về tôi đầy thương cảm rồi thở dài. Chuyện gì vậy?

-Cô nhóc uống thuốc nào?--Một chị y tá dựng tôi dậy, chìa ra trước mặt tôi 3-4 viên thuốc trắng vàng và cốc nước lọc.

Tôi nhăn nhó. Từ bé đến giờ thứ tôi ghét nhất chính là thuốc. Rõ đắng!!!

Còn nhớ năm tôi 9 tuổi, tôi bị một căn bệnh nào đó phải nằm viện đến vài tháng. Trong thời gian ấy, thuốc chính là thức ăn thay cơm của tôi.. Tôi đã ngán đến tậncổ. Lúc đó còn thơ dại không biết gì nên mẹ lừa là kẹo nên tôi mới uống. Mà hay thật đấy, chiêu lừa đấy mẹ áp dụng hàng tỉ lần mà tôi vẫn tin sái cổ "thuốc là kẹo"! TT.TT

-Nào, uống để mau khỏi bệnh!--Hình như chị ấy coi tôi như trẻ lên ba hay sao mà dỗ dành tôi như dỗ dành đứa con nít vậy.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không uống... Tôi ngậm chặt miệng đề phòng chị y tá cậy miệng tống thuốc vào.

-Nếu em không uống thì sẽ không được rời khỏi đây nửa bước!--thấy tôi bướng bỉnh, chị y tá liền đe dọa.

Nhất quyết không uống!!

-Hừ, cô nhóc bướng bỉnh, em đừng hòng thoát khỏi đây. Chị sẽ báo cáo với trưởng phòng y tế bắt em nằm ở đây đến bao giờ em chịu uống thuốc!

Không! Tôi không muốn chết chán trong căn phòng này. Tôi trẻ nên tôi phải hoạt động, phải chạy nhảy. Hix, chị y tá thật "tàn nhẫn"!

Hít hơi sâu, tôi vơ vội mấy viên thuốc nhét vào miệng rồi tu cạn cốc nước trên tay chị y tá.

Phew! Không thấy đắng! Hihi...

-Ngoan lắm cô bé, giờ thì em nằm nghỉ đi, nếu đỡ thì chiều nay em sẽ được về!

Yeah! Chiều là về được rồi!

-Chị ơi, ai đưa em vào đây đấy ạ?

-Chị không biết, chị vừa mới tới đây thôi mà. Nhưng nghe mấy người đến trước kể lại thì đó là một nam sinh, hình như học lớp 11!

-Lớp 11? Chị có thể hỏi kĩ các y tá khác giùm em được không?

-Ưm, không được cô bé ạ, đến giờ chị phải sang trực bên phía tây rồi!

-Dạ vâng!--tôi buồn bã thở dài.

Trường tôi có cổng nằm phía Đông, có hai phòng y tế phía Tây và phía Nam. Cải hai phòng đều có trang thiết bị và có y tá trực theo giờ.

Chị y tá rời khỏi phòng trong tích tắc để lại mình tôi với không gian sặc mùi thuốc. Phía bên trong là phòng cách âm nên tôi không thể nghe rõ mấy chị y tá rôm rả điều gì, chán thật...

Đưa mắt nhìn kim đồng hồ khó nhọc nhích từng chút một, chút một. Giờ là 12 giờ trưa, đáng lẽ tôi đang ngồi thưởng thức tay nghề của mẹ rồi, huhu... Nghĩ đến ăn là bụng tôi sôi lên sùng sục, đói quá!!!!

Vào mọi ngày, đến giờ này mà chưa về nhà thì chắc chắn mẹ tôi sẽ lật tung cuốn sổ ghi số điện thoại mà tra tung tích của tôi nhưng riêng hôm nay là ngoại lệ. Chiều nay lớp tôi có tiết học bổ sung, tôi trước khi đi học đã kịp xin mẹ ở lại trường do đó tôi không cần lo lắng đến việc nằm dưỡng thương. Ý định của tôi là không muốn để mẹ biết chuyện này, tôi sợ mẹ lại lo lắng cho tôi mà giảm tuổi thanh xuân...

Lọ mọ ngồi dậy, tôi muốn xuống căng tin ăn để no phần bụng trước sau đó mới nghỉ ngơi. Nhưng đầu tôi vẫn còn choáng váng nên bước đi hơi chệch choạng.

Á!

Bịch!

Hòn gạch nào lạc tới đây vậy? hức...tôi lại bị u đầu với nó, thế là chỉ trong buổi sáng thôi đầu tôi đã bị tổn thương đến ba lần, híc... Tình hình này thì kiến thức của tôi sẽ bay mất hết!

-Có đau không?

Á!

Giật nảy người, tôi súyt nữa lao đầu xuống đất may mà có tay ai đó giữ lại. Phù, may thật!

Ơ!

Tôi quay ngoắt lại. Lại đứng hình trong vài giây. Ken đứng trước tôi nè, cậu ấy còn hỏi han tôi nữa!

Á, nhưng sao giờ này cậu ấy vẫn ở lại trường thế nhỉ?

Hay cậu ấy đang tìm tôi để nghe tôi giải thích việc sáng nay?

Ax, tôi lại nghĩ lung tung beng rồi! Cậu ấy với tôi không là gì của nhau!!! Cùng lắm chỉ là mối quan hệ cùng khối, cùng trường mà thôi!

Er, cùng khối!

‘‘Lớp 11”

Lẽ nào...

-Lúc nào cậu cũng nhìn tôi với ánh mắt ngây dại thế?

Ngượng ngùng cúi đầu xuống, tôi mỉm cười nhè nhẹ. Cầu cho suy luận của tôi là đúng...là cậu ấy...

Ọt ọt...

Xấu hổ!!!

-Cậu đang xuống căng tin hả. Ưm, vậy cùng đường rồi, đi thôi!

Tôi gật gật e thẹn. Ở cạnh Ken tôi như chú chim non vậy, hiền lành, dễ bảo. Ôi, tôi sướng chết mất, Ken đỡ tôi đi đấy!!

-Đừng liếc tôi nữa, cậu không sợ mắt bị lé hả?

Xoàng xoạch!
Trong giây phút đó hình tượng của tôi bị sụp đổ hoàn toàn!!

-Đến rồi, cảm ơn cậu. Cậu bận việc gì thì cứ đi đi.

-Tôi cũng đi ăn mà!

Vậy là...

-Cậu ăn cùng tớ hả?

Và...

-Ừ!

Tôi đang mơ, tôi đang mơ. Ken sẽ ngồi cùng ăn cùng tôi? Ken sẽ bóc mấy gói bánh và đút cho tôi ăn? Ken sẽ lấy khăn lau miệng cho tôi khi thức ăn dính vào? Ken sẽ... Hình như đầu tôi có vấn đề thật rồi, mấy câu truyện cổ tích ăn sâu vào não đến nỗi đầu óc lúc nào cũng mơ mơ mộng mộng,hix...

“Ken với tôi không là gì của nhau!”

Ken gọi một đống đồ ăn cho tôi và cậu ấy. Nhưng chỉ có tôi ăn còn Ken thì ngồi yên và...nhìn tôi ăn. Do vậy, tôi ăn không được tự nhiên cho lắm...

Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp cậu ấy nhìn mình với một ánh mắt đầy phức tạp. Đôi mắt ấy quả là đẹp, đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Tôi thần người bất động lạc vào trong đôi mắt ấy.

Thình thịch!
Thình....
.......thịch...

Nhịp tim tôi bắt đầu chạy maratông... Nếu cậu ấy cứ nhìn tôi thế này, tôi sợ tôi sẽ mắc bệnh tim mất! Làm ơn, đừng quyến rũ mình nữa...mình không dám chắc mình sẽ không làm điều dại dột với cậu đâu...

-Cậu đỏ mặt kìa!--Ken tốt bụng nhắc tôi nhưng nó càng làm mặt tôi thêm đỏ.

-Trời...

-Ừ, Trời nóng!--Chưa để tôi kịp nói nốt chữ “nóng” Ken lại tốt bụng lần nữa nhắc hộ tôi.

Ừ, hôm nay trời nóng! Tôi chỉ có mỗi lí do đó để bao biện cho mình!

-Sao cậu lại ở trường vào giờ này?--cuối cùng tôi cũng can đảm đi tìm câu trả lời cho chính mình sau một hồi thùy não trái đánh nhau với thùy não phải. Liệu có phải cậu ấy?

Ken trầm ngâm. Tim tôi lại chạy maratông, hồi hộp, nín thở... Tôi đã sẵn sàng nghe câu đáp từ Ken...

-tôi có chút việc gặp hiệu trưởng! À quên, sao bạn lại từ trong phòng y tế bước ra?

Mộng tưởng của tôi vỡ vụn. Không phải Ken sao? Có lẽ tôi đã quá kì vọng vào câu nói “Tôi đã bế cậu vào phòng y tế” của Ken. Có thể một nam sinh nào đó bất chợt trông thấy tôi bị trói nên đến giúp đỡ, có thể lắm chứ...

“Nhưng người đó...không phải Ken...”

Tại sao tôi lại ấp ủ thứ tình cảm đơn phương với hoàng tử DIAMOND được chứ?

Tại sao tôi không thể nói với cậu ấy TỚ THÍCH CẬU ?

Bởi vì...

Tôi sợ Ken từ chối mình..rất sợ cảm giác buộc phải từ bỏ thứ mình yêu qúy nhất...

-À, tớ chỉ bị choáng đầu thôi. Dù gì tớ cũng có tiết buổi chiều!--Nuốt gọn cảm giác hụt hẫng vào trong lòng, tôi lấp liếm chuyện bị trói với Ken. Cậu ấy không nên biết chuyện này...

-Thế hả?--giọng Ken vẻ thất vọng vang lên. Mắt cậu ấy có những tia ấm áp diệu kì nhưng lại cô đơn lạ.

Tôi xúc gọn miếng kem tráng miệng thơm nức lên miệng. Ngọt và mịn. Thơm nữa.

Ơ..

Bên chóp mũi, mùi bạc hà lại thoang thoảng lướt qua...

Tôi bới tung đống đồ ăn vặt trước mặt, không hề có thứ nào liên quan đến bạc hà...

Ngó xung quanh căng tin ngoại trừ tôi với Ken và người bán hàng ra thì không hề có ai...

Tôi nhìn Ken...

Có phải người đó là cậu?

======
*--Đôi khi anh không muốn nói để em dần quên anh, quên đi tình cảm với anh. Anh chọn lựa cách né tránh!--*
======

Cháp 16.

“Vì cậu đau nên mình cũng sẽ đau cùng cậu.”
_____

8 giờ tối...

Tôi cùng anh Kat đi dạo trên đường. Vẫn giữ thói quen cũ, tôi cùng anh vi vu trên làn đường lát nhựa xám ngắt cùng nhảy cùng ngân nga mấy bài hát quen thuộc. Tôi hát còn anh yên lặng lắng nghe. Tiếng gió nhẹ nhàng lướt theo lời hát.

I believe I can love.

You give me your loving care

I believe in what we are

I don't know where I would be without you stayinh with me

Sometimes, I'm lost in misery

You will take me all the way, I'm not afraid

Oh, you and me, hand in hand to every where amazing be my friend oh friend

We are forever friends

Oh baby, you give me all the love I need.

You are the only one.

-Anh thấy thế nào, em hát hay chứ?

-Cũng tạm!

Xì, biết ngay mà, anh Kat chẳng bao giờ khen tôi lấy một câu. Anh trai gì mà...chán!

-Min ơi khát không anh đi mua nước?

-Cũng khát, anh đi mua đi.

-Ừ, đứng đây đợi anh nhé!

-Okei!

Nói xong anh Kat chạy về phía cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Còn ngoái đầu vẫy vẫy tôi.

Đột nhiên hôm nay anh Kat tốt bụng đột xuất đi mua nước mời tôi. Chẳng lẽ tối nay có bão cấp 13?

Qua lớp kính cửa hàng tạp hoá tôi thấy anh chạy lòng vòng quanh mấy kệ nước giải khát, hình như còn đang phân vân nên chọn loại nào hợp 3 tiêu chí ngon-bổ-rẻ mới mua. Hic, ông ấy là người kém cá chọn canh... Lấy bừa cho tôi chai C2 là được rồi lại vừa đủ 3 tiêu chí bất di bất dịch của ông ấy!

Bụp, bụp!

-Thằng nhãi mày được lắm!

Phía cuối đường vang lên tiếng va chạm của kim loại, tiếng người chửi nhau, có cả tiếng bùm bụp như đánh nhau.

Đánh nhau?

Chân tay tôi bủn rủn tưởng tượng ra cảnh máu me. Tôi sợ máu, rất sợ...

Anh Kat ơi cứu em!

Mặt tôi tái mép, tay chân cứng đờ. Bất động. Bậmchặt môi đến bật máu, quá khứ nào đó lại ùa về... Máu, lênh láng máu... Tiếng súng giằng xé không gian...

Ngồi sụp xuống, tôi cố gắng hớp lấy vài ngụm không khí, tim tôi đang đập chậm lại...

Tiếng xé gió của thanh kim loại thật ghê rợn.

-Chúng mày dám đánh lén tao!

Tôi ngừng bặm môi, ngước mặt về cuối con đường. Nơi đó có hơi thở của người con trai tôi thích...

Giọng nói đó không thể nhầm lẫn được..

Gió cứ đẩy tôi về tiến phía trước, tôi bước đến thật gần, thật gần..

Tối om...

Những vật bằng kim loại lóe sáng một góc.

Tiếng rên..

Tiếng thở hồng hộc...

Đâu đó có mùi bạc hà hoà lẫn mùi máu...

Tiếng kim loại va chạm im bặt...thay thế đó là giọng nói ồm ồm hống hách của kẻ thắng trận:

-Thằng ranh, mày có đánh được nữa không, coi chừng mày đã không đủ sức lết về rồi..

-Lũ khốn, mày biết tay tao..

Tiếng xé gió lần nữa lại vang lên... Gió rít mạnh qua kẽ lá, bầu trời nổi đầy giông tố... Tiếng sét rạch ngang trời...

Dáng người xiêu vẹo đổ xuống...

Thêm một người nữa...

Từ từ...bóng người cuối cùng cũng đổ xuống...

Tiếng sét một lần nữa rạch rách lớp không khí tanh nồng..

Ở đó...

Còn một bóng người đứng vững giữa đống ngổn ngang toàn người là người...

Cái dáng ấy tôi đã kịp nhận ra...

Tim to co lại đau đớn...

Trên bóng dáng ấy thấm đầy máu...

Không hiểu sao bước chân tôi lại tiến về bóng dáng ấy..

Tôi muốn chạm vào người đó, muốn xoa dịu vết thương xé da xé thịt ấy, muốn ôm người ấy cho bớt cô đơn...

Rất gần rồi, tớ có thể chạm vào cậu một lần nữa...

Á!

Có cái gì đó nhói lên sau lưng tôi, rát đau...

Tôi tưởng chừng muốn gục ngã...

Mùi tanh của máu sực lên mũi tôi...hình như đó là mùi máu của tôi...

Trước khi gục xuống, tôi đã nhìn thấy bóng dáng đó kịp quay lại...

-Thằng khốn, mày dám đâm cô ấy...

-Min à, cậu đừng ngủ...tôi sẽ cứu cậu...sao cậu lại dại dột tiến về phía này chứ? Yên tâm đi, cậu sẽ không sao đâu...sẽ không sao đâu...

-Min...

Min...

Min...

Vì cậu đau nên mình cũng sẽ đau cùng cậu...

Mình thật muốn gần cậu...như lúc này...

Cậu có biết không?

*****

Trời mưa tí tách... Giọt nước bắn tung toé văng lên không trung rồi vỡ vụn...

Bên mái che cạnh lớp kính hồng hồng...

Cô bé và cậu nhóc lại ngồi cùng nhau vắt vẻo trên bờ hiên đó...

“Ê nhóc, nhóc có muốn đi với anh không?”

“Đi đâu cơ?”

“Vào trong đây nè!”

Theo hướng chỉ tay của cậu nhóc thì đó chính là phía trong của lớp kính hồng hồng-nơi có ánh đèn sáng rực-nơi có những bộ bàn ghế sang trọng-nơi có những món ăn lạ mắt đầy ngon lành..

“Không đâu, mẹ nói em không được vào đó!”

“Vào cùng anh!”

“Không, em không vào!”

“Vào!”

“Không vào!”

“Nhóc bướng bỉnh chẳng phải em rất muốn vào đó sao?”

Cô bé còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay nào đó kéo nhẹ em vào. Ta
<<1 ... 910111213 ... 20>>
Trang :
Đánh Gía: like | dislike
vote
Tên bài: Đọc truyện, Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc) Yêu Cầu
Chuyên Mục:
Lượt xem:
Link:
Tags: , Đọc, truyện,, Cổ, Tích, Tình, Yêu, Chuyện<, style="color:red;">, Yêu, Cầu,
Bình luận
Tên bạn:

Nội dung:





Cùng Chuyên Mục
Đọc truyện, Cổ Tích Tình Yêu (Chuyện tình cô bé ngốc) Yêu Cầu
Top Game Hot