» Nội dung : "cậu" mang quà về cho "chị cậu", hai người đi qua cửa hàng Cartier, Ân Tá dừng lại, ánh mắt anh hướng về một chiếc nhẫn có viên kim cương hình trái tim rất đẹp.
Thật là đẹp!
Ngay cả An Ninh cũng dừng lại dán mắt vào cửa sổ. Sự gia công khéo léo, tỉ mỉ đã khiến viên kim cương thể hiện hết được vẻ đẹp vốn có của nó, nếu người yêu mình đích thân lồng chiếc nhẫn này vào tay, nói rằng sẽ không bao giờ rời xa mình thì cuộc đời này thật là... đáng sống!
Nhìn Tiểu Ninh dán mắt vào chiếc nhẫn, Ân Tá nghi ngờ:
- Này, nhóc con làm gì thế? Nhẫn là con trai mua để cầu hôn, đâu có phải để tặng em!
- Xì, hôm gặp Jason, chẳng phải anh bảo là anh sẽ mua sao? – Lời vừa nói ra khỏi miệng, Ân Tá đã cảnh giác hỏi:
- Sao em biết?
An Ninh giật mình, chết rồi! Thân phận của mình bây giờ là con trai mà – là em trai An Ninh! Sao lại nói những chuyện mà chỉ có "chị Bảo Lam" mới biết?
"Cậu" vội vàng giải thích:
- Chị em nói cho em biết, chị nói anh rất tốt bụng, lại chu đáo nữa.
Ân Tá lập tức hỏi dò:
- Cô ấy còn nói gì anh nữa?
An Ninh giả vờ bí ẩn:
- Không nói cho anh biết. Hừ...
- Mau nói cho anh biết đi, anh sẽ mua kẹo cho em.
- Được rồi, anh đúng là một con cáo mà.
- Nói linh tinh, anh đối xử thật lòng với chị gái em mà!
An Ninh nghĩ một lát:
- Chị em nói anh là người chu đáo, rất phong độ. Tối nay mới phát hiện ra anh cũng trẻ con lắm, vừa người lớn, vừa trẻ con.
- Trời, em còn là trẻ con mà lại nói anh. – Ân Tá xoa tóc "cậu", – Nhớ nhé, trước mặt chị em, nhớ nói tốt về anh.
An Ninh nhìn mấy túi quần áo trong tay mình.
-... Được rồi. – Đúng là há miệng mắc quai.
Tối hôm đó, Ân Tá cònchọn một con nai bằng thủy tinh, bảo người ta gói lại cẩn thận, buộc thêm cả nơ.
Tối hôm đó, An Ninh hỏi:
- Tại sao vừa nhìn là anh chọn ngay con nai thủy tinh này?
- Bởi vì đôi mắt của chị em giống như mắt của một chú nai, sáng lấp lánh. – Ân Tá cười dịu dàng. An Ninh phát hiện ra, chỉ cần nhắc tới tên người mà mình thích, đôi mắt của anh đều vô cùng dịu dàng, tất cả những sắc bén thường ngày dường như đều được mài mòn.
Tối hôm đó, An Ninh về nhà tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện trong khe nhỏ bên cạnh máy giặt có rơi một hộp nhẫn. Chiếc nhẫn của An Kỳ bị rơi ra một bên, mặt trong có khắc chữ "Ann" rất tinh xảo. Trong phút chốc, cô hiểu ra tất cả. Sự tin tưởng và yêu quí của anh khiến cô xúc động.
- Đúng là đồ dở hơi! Người ta tặng có một con nai bằng thủy tinh mà cả ngày cứ ngồi ôm lấy nó. – Ngải Linh Linh cốc mạnh vào trán Bảo Lam. – Tớ thấy lúc cậu biến đổi trở lại cũng còn không vui như thế.
Bảo Lam chẳng buồn đáp lại, chỉ vui vẻ nâng niu con nai trong lòng bàn tay, ngồi trên ghế salon ngắm nghía.
Lần này cô biến thành con trai đúng một tuần, sáng qua tỉnh dậy, vừa soi gương, phát hiện ra mình đã biến về hình dạng con gái, cô vui vẻ chạy lung tung trong nhà, véo mạnh vào má mới tin rằng đây là sự thực, lập tức gọi Ngải Linh Linh và Liệt Nùng tới. Họ một người bên trái, một người bên phải nắm cánh tay Bảo Lam nhìn chăm chú, ánh mắt họ như muốn lột hết da Bảo Lam.
- Tác dụng phụ của loại thuốc này rất khó nói. Lần này khôi phục lại nhanh, nhưng rất có thể lần sau sẽ có sự thay đổi, em cần có sự chuẩn bị tâm lý. – Liệt Nùng nói.
Anh lúc nào cũng như vậy, trầm tĩnh, chậm chạp, có một chút lạnh lùng của bác sĩ, phảng phất như trong hơi thở của anh cũng có mùi thuốc. Bao nhiêu năm nay, chỉ cần gặp anh là đầu óc Bảo Lam lập tức trở nên căng thẳng.
- Ừm, ít uống rượu, ít kích động, ít cảm cúm?
- Không phải ít cảm cúm mà là không được cảm cúm, hiểu không? – Liệt Nùng bổ sung. – Tốt nhất là đừng có yêu ai, không có tâm trạng thay đổi liên tục sẽ không tốt đâu. – Anh đặc biệt nhấn mạnh vào cụm từ "đừng có yêu ai".
Ngải Linh Linh kéo cô về một bên, nói nhỏ:
- Mặc kệ anh tớ, chỉ cần không bị cảm cúm, tâm trạng không kích động thì sẽ không bị biến đổi, hiện nay vẫn có thể khống chế được. Anh ấy không quan tâm việc cậu có người yêu mà quan tâm việc cậu yêu ai. Ha ha ha, đồ ngốc này, ngay cả con chó con mèo cũng nhận ra là anh ấy thích cậu, nhưng anh ấy không chịu nói, thấy cậu ở cùng người khác thì lại ghen. Đúng là đồ ngốc.
Ngải Linh Linh cười vô tư rồi lại bắt đầu nhiều chuyện:
- Giải quyết xong Lâm Ân Tá rồi hả? Nhanh thật đấy! Tháng trước còn thấy cậu thất tình, tháng này đã có tình mới rồi.
- Đâu có! – Bảo Lam nguýt bạn một cái rõ dài. Liệt Nùng nói với cô, anh định tuần sau sẽ kết thúc công việc ở phòng khám và chuyển tới làm việc tại bệnh viện nổi tiếng nhất tỉnh.
- Chẳng phải anh ghét nhất là phải làm việc ở những nơi như thế sao? Sao giờ lại về? – Cô ngạc nhiên hỏi.
- Làm ở bệnh viện lớn có nhiều nguồn vốn, có thể lợi dụng để nghiên cứu việc giải quyết tác dụng phụ cho em.
Thì ra là như vậy, Bảo Lam cảm kích ôm chặt hai người bạn thân đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Cả ngày hôm sau, cô phải ngồi chép lại những bài học mà tuần trước nghỉ không chép được. Buổi tối trước khi tới tòa soạn, nhịp tim của Bảo Lam đập rộn rã – anh vẫn chưa biết là mình đã về rồi, liệu có gặp nhau ở đó không nhỉ?
Chắc không tình cờ vậy đâu.
Tình yêu là một lần cảm cúm - Chương 17
Nhưng đúng là rất tình cờ, vừa bước vào tòa nhà lớn, cửa thang máy mở ra, Ân Tá đang đứng bên trong, hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai không giấu được nét vui vẻ trong mắt mình. Khi thấy ánh mắt anh thoáng sáng lên, trong lòng cô bỗng dưng thấy yên tâm rất nhiều, có cảm giác như mọi việc đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Cô trả chiếc nhẫn lại cho anh.
- Khi đi mua chiếc nhẫn khác, anh có nghĩ là thực sự do em lấy trộm không?
- Ngốc quá, em nên tin rằng anh luôn luôn tin tưởng em vô điều kiện.
Có thể là do ý trời, cũng có thể là thuận theo tự nhiên, có thể là vì Ân Tá kiên trì, những cuộc hẹn hò ngọt ngào từ đó bắt đầu. Vượt trên tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Chưa tỏ tình, chưa nói yêu, chưa thề non hẹn biển, mối quan hệ giữa hai người vẫn như cách nhau một lớp cửa kính, vô cùng lãng mạn. Lúc này trong mắt hai người, người kia đều là những người hoàn mĩ nhất trong những người hoàn mĩ. Chìm đắm trong tình yêu, Bảo Lam không biết đường về. Ân Tá thì vẫn chưa chịu nói ra "làm bạn gái của anh nhé", bởi vì... trong lòng anh vẫn còn một nút thắt chưa được gỡ.
- Sao thế? – Bảo Lam phát hiện ra Ân Tá có vẻ thất thần, lúc ăn cơm và đi dạo phố, anh thường có những lúc trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc đó điện thoại di động của Ân Tá vang lên, anh vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, lập tức hai hàng lông mày khẽ chau lại, dặn Bảo Lam cứ ăn trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại. Ánh mắt của Bảo Lam luôn đuổi theo anh. Anh đi xa có tới 200m, ra khỏi cửa quán ăn, đứng sát bên lòng đường, lúc này mới yên tâm nghe điện thoại, rõ ràng là vì anh không muốn cô nghe thấy bất cứ lời nào trong cuộc đối thoại của anh với "người kia".
Bên đường, Ân Tá cố gắng chịu đựng tiếng ồn và khói bụi từ các loại xe, bực mình hỏi:
-... Rốt cuộc em muốn thế nào?
- Muốn anh thực hiện lời hứa của mình.
-... Anh chưa từng hứa gì với em cả, em nên biết điều đó! – Người thường xuyên gọi điện thoại tới làm phiền anh, khiến anh muốn tránh cũng không tránh được lại không phải là người ngoài – mà là người vô cùng thân thiết với anh.
- Vậy được thôi. – Đối phương cũng không chịu thua. – Bây giờ chúng ta tới đồn công an, kể lại chuyện đó cho công anh nghe. Lâm Ân Tá, chuyện đó là do anh làm, anh không thoát được đâu. Còn nữa, anh không sợ cô bạn gái nhỏ của anh biết sao?
Câu nói này chạm đúng vào điểm yếu của Ân Tá.
Sợ.
Sao lại không sợ?
Anh thở dài, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng cũng mệt mỏi hỏi:
- Được, em cần bao nhiêu?
- Bao nhiêu anh tự biết, cứ gửi vào tài khoản của tôi. Ngày mai nếu còn chưa nhận được, cẩn thận cô bạn gái của anh. – Điện thoại vang lên những tiếng tút tút kéo dài. Ân Tá bối rối nhìnBảo Lam vẫn đang ăn cơm trong cửa tiệm, mắt hai người chạm phải nhau, cô e thẹn nở một nụ cười.
Ân Tá đi vào, cố gắng mỉm cười để che giấu đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
- Điện thoại của ai vậy? – cô hỏi.
- Một người bạn.
- Em không thể nghe được hả?
Cô muốn hỏi "Người gọi đến có phải là một cô gái không?", nhưng nghĩ câu hỏi này giống như câu hỏi của một cô người yêu nhỏ đang ghen, nên cô đành kìm chế lại. Dù sao cô cũng chưa phải là gì của anh.
- Ừm, cũng không phải, nghe nói dạo này có một bộ phim rất hay, lát nữa đi xem được không? – Ân Tá cố gắng chuyển chủ đề.
Sau chuyện đó, nghe Bảo Lam kể chi tiết về việc này, ánh mắt Ngải Linh Linh như có lửa:
- Xì, nhận điện thoại mà phải chạy xa như vậy, chắc chắn là có vấn đề. Cậu cẩn thận không lại tìm phải một Jason thứ hai.
Bảo Lam thoáng giật mình.
Đúng vậy. Đúng là cô đang sợ.
Cho tới ngày hôm nay, nửa đêm tỉnh dậy, trong đầu cô vẫn xuất hiện khuôn mặt của Jason. Bởi vì cô còn hận, nên cô phát hiện ra rằng mình vẫn chưa quên. Con người lúc nào cũng như vậy, thường quên mất người đối xử tốt với mình, nhưng lại không bao giờ quên được người từng làm mình tổn thương. Mấytuần tiếp theo đó, cô không nhận lời mời của Ân Tá, thi thoảng Ân Tá tới tòa soạn hoặc tới trường tìm cô, cô đều trốn anh, chỉ nói rằng:
- Dạo này em bận lắm, để lần sau nhé?
Cô đang sợ hãi, sợ lại một lần nữa phải chịu tổn thương.
Trước khi Liệt Nùng chưa nghiên cứu được ra thuốc mới, cô vẫn phải uống loại thuốc đó để giữ tính mạng của mình, những viên thuốc màu xanh lam trôi xuống họng cùng với nước, cảm giác như đang uống vào những viên thuốc độc. Làm công việc biên tập một thời gian dài, cô dần dần xa cách với cuộc sống trong trường, những cô bạn cùng tuổi vẫn còn đang viết những bài thơ tình ướt át, đang lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, đang buồn rầu vì chuyện yêu đương thì cô đã đặt một chân vào xã hội đầy bon chen, phiền phức. Hôm nay viết bản thảo xong đã hơn 9 giờ tối, cô tiếc tiền không dám ngồi taxi, bèn mua một cốc trà sữa rồi vừa uống vừa chờ xe buýt.
Có người đặt tay lên vai cô.
Cô sợ toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại phát hiện có một thanh niên lạ mặt. Thấy Bảo Lam sợ hãi đứng dịch sang, chàng trai đó gỡ chiếc kính râm xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
- Không nhận ra tôi sao? – Anh ta hỏi.
- Anh là? – Bảo Lam cảm thấy người này có vẻ quen quen, nhưng khuôn mặt này khác rất nhiều các khuôn mặt quen thuộc trong đầu cô, không thể nào nhớ ra được là ai. Người thanh niên thấy Bảo Lam không nhớ ra, bèn mỉm cười.
- Tôi còn tưởng cả đời này cô sẽ nhớ tới tôi. Cô là bạn gái của anh tôi phải không?
Khuôn mặt anh ta rất giống Ân Tá nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ gì đó ngang tàng và nguy hiểm, có một sức hút vô cùng mãnh liệt với con gái. Càng nguy hiểm càng khiến người ta muốn tới gần.
- Thực ra... – Bảo Lam ngượng ngùng định giải thích thì Ân Tá bỗng xuất hiện và ngắt lời anh ta.
- Cô ấy không phải bạn gái anh! – Anh vội vàng kéo tay Bảo Lam bỏ đi. Anh đi rất gấp, mãi tới bãi gửi xe rồi mới đi chậm lại, nhưng vẫn không lên tiếng. Sự lạnh lùng dần dần biến thành một sự im lặng đáng sợ.
Anh muốn nói ra bí mật luôn dày vò trái tim anh, nhưng chỉ sợ nói ra rồi, cô sẽ không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa. Ân Tá không dám nhìn vào mắt Bảo Lam, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thật mạnh, như muốn phá tan lồng ngực của anh... Ngọn lửa hối hận đốt cháy trái tim anh. Anh thu hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Bảo Lam.
Đã mở miệng ra rồi mà vẫn không thể thốt lên lời. Sự im lặng kéo dài, cô không nhịn được, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì muốn nói với em sao?
- ... Đi ăn cơm trước đã, hôm nay mấy đồng nghiệp rủ nhau đi ăn. – Anh lái xe nhanh như bay, cảnh vật hai bên đường trở nên mờ nhạt. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong cổ họng, cô bụm miệng cúi thấp đầu, Ân Tá bèn giảm tốc độ, dừng xe lại bên đường, vỗ nhẹ lên vai cô. – Em sao thế?
- Không, không sao. – Đôi môi cô tái nhợt, nhớ lại tai nạn xe bốn năm trước. Chỉ một giây trước khi tai nạn xảy ra, bố cô cũng lái xe rất nhanh, vừa lái vừa cãi nhau với mẹ.
- Làm vợ chồng bao nhiêu năm, anh từng quan tâm tới tôi chưa? Anh có giống một người đàn ông không?
- Cô điên rồi! Con còn đang ngồi đằng sau! – Ông vừa lái xe vừa hét lên với người vợ đã sống cùng ông suốt 20 năm. Mẹ cúi đầu lau nước mắt. Chiếc xe lao nhanh như bay, nhanh tới mức cảm giác như nó sắp bay lên, bay lên thiên đường.
Tối hôm sau, người bố bị thương nặng thực sự đã bay lên thiên đường. Từ đó về sau, mỗi khi ngồi chiếc xe nào chạy với tốc độ nhanh, cô đều có cảm giác khó chịu, buồn nôn.
(bạn đàn đọc truyện tạchúc các bạn vui vẻ)
Sợ hãi, chỉ là sợ hãi.
Ân Tá nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, bàn tay anh vừa to vừa ấm. Một lúc sau, cô vỗ nhẹ lên ngực, đã thấy khỏe hơn nhiều. Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ân Tá, anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng như ánh sao. Cô biết anh muốn nói cái gì đó, bèn kiên nhẫn chờ anh.
- Thực ra... – Anh im lặng. – Cũng không có gì. – Anh nắm tay Bảo Lam, ủ ấm đôi tay cô trong lòng bàn tay mình.
- Bạn anh còn đang chờ, đi thôi.
Cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Nhưng trong lòng anh vẫn chôn giấu một bí mật! Chỉ một chút nữa thôi là anh đã nói ra – một khoảng cách mỏng manh xuất hiện giữa hai người. Bảo Lam không nói gì, chỉ gật đầu:
- Vâng!
Vừa bước vào phòng ăn cao cấp của quán hải sản, ánh mắt của tất cả mọi người nhất tề hướng về phía Bảo Lam. Anh Trương vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn thân lâu năm của Ân Tá, thấy anh đưa một cô gái xinh đẹp tới dự tiệc, kinh ngạc không nói lên lời.
- Chẳng phải em là cô gái lần trước ở cửa thang máy... – Anh nhìn Bảo Lam. – Lâm Ân Tá ơi Lâm Ân Tá, lần trước sang châu Âu chơi, bao nhiêu mỹ nữ vây quanh lấy cậu, cậu không chớp mắt lấy một lần, đúng là giỏi! Tôi còn tưởng cậu có bí mật gì khó nói, ha ha ha... – Anh bật cười thoải mái. – Hóa ra là đã có chủ rồi. Tiểu Tô này, xem ra em hết cơ hội rồi.
Cô gái tên là "Tiểu Tô" tự nhiên bị nhắc tới bèn xấu hổ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:
- Anh nói linh tinh, em có ý gì với anh Lâm đâu! – Mặc dù nói thế nhưng ánh mắt côlại dừng lại trên người Bảo Lam: khoảng 18, 19 tuổi, da đẹp tới nỗi cảm giác chỉ cần gió thổi là có thể rách, cũng coi là ưa nhìn nhưng không thể xếp vào hàng mỹ nhân.
Cô ta dựa vào cái gì mà đòi theo đuổi Lâm Ân Tá? Tiểu Tô thầm nghĩ, không cam lòng. Ân Tá dẫn Bảo Lam vào chỗ ngồi, giúp cô cất túi rồi cẩn thận lau bát đũa cho cô dùng. Chị Lưu vừa kết hôn tỏ ra ghen tị:
- Ai da, nếu chồng tôi mà đối xử với tôi tốt như vậy thì có chết cũng cam lòng.
- Anh ấy lúc nào cũng chu đáo như thế. – Coco, giám đốc tài vụ kiêm bạn cũ của anh nghĩ ra cái gì đó. – Nói mới nhớ, đây là cô bạn gái thứ hai của Lâ